Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 242 : Hạo Vân trúng đạn

Ngày đăng: 02:17 19/04/20




Vụ nổ mạnh bên trong phòng chờ khiến cho những nhân viên cảnh giới bên ngoài chú ý, Trương Bưu và Đại Phi nhanh chóng chạy lại đây, sau khi bọn họ nhìn thấy Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân vẫn bình yên vô sự, mới lập tức thở phào nhẹ nhõm.



" Hạo Vân, xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?" Trương Bưu vội vàng hỏi.



"Là bom người...!" Phương Hạo Vân chỉ thản nhiên nói lại một câu,



"Đội trưởng, xin cho phép tôi hội báo tình huống cụ thể cho anh." Một nhân viên mật vụ xung phong lên.



" Nói đi...!" Trương Bưu gật gật đầu.



Sau khi được Trương Bưu cho phép, nhân viên mật vụ kia vội vàng kể hết một lượt toàn bộ quá trình diễn ra.



Sau khi nghe xong, Trương Bưu và Đại Phi hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn Phương Hạo Vân giống như nhìn quái vật, có chút khó có thể tin được: "Hạo Vân, thời gian ngắn ngủi như vậy, cậu làm như thế nào? Hôm nay ở đây nếu không phải là cậu, tôi nghĩ rằng kế hoạch của bọn đạo tặc đã thành công rồi..."



Căn cứ theo miêu tả của nhân viên mật vụ kia, khi thai phụ đó cầm lấy tay của Đinh Tuyết Nhu, cho đến khi thân thể của ả nổ tung, tổng cộng cũng chỉ trong vòng mấy giây. Nguồn truyện: Truyện FULL



Trong thời gian ngắn như vậy, con người khó có thể phản ứng kịp.



Dù sao Trương Bưu và Đại Phi cũng tự thấy chính mình không thể làm nổi.



Mà nói thêm nữa, cho dù là đặc công lợi hại hơn cả bọn họ, cũng chẳng thể làm nổi điều gì. Hơn nữa, bọn họ càng không thể nghĩ ra được, Phương Hạo Vân vì sao có thể trong nháy mắt đó mà cảm nhận được nguy hiểm?



Phải biết rằng, bây giờ hắn mới chỉ là một sinh viên thôi.



Tóm lại, sau chuyện này, sự kính nể của Trương Bưu cùng Đại Phi đối với Phương Hạo Vân càng trở nên mãnh liệt, trên người tiểu tử này có rất nhiều bí mật.



Dường như đã nhận thức ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, Vương Hà chủ động giải thích với Phương Hạo Vân: "Rất xin lỗi..."



Từ lời nói của bọn họ mà cô biết được, nếu hôm nay không phải là Phương Hạo Vân ở đây, đổi lại là người khác chỉ huy, thì lúc này bọn họ cũng đã là người chết rồi.



Đối với lời giải thích của Vương Hà Phương Hạo Vân cũng không quan tâm, thậm chí còn không thèm trả lời. Vương Hà tuy rằng tức giận, nhưng mà tự biết đuối lý, cũng ngại ngùng không nói gì nữa.



Đinh Tuyết Nhu ngừng tiếng khóc, khóe mắt đầy lệ, dạt dào áy náy nói với Phương Hạo Vân: "Thực xin lỗi, đều là do tôi không biết nên mới thành như vậy, anh cứ trách tôi đi."



Phương Hạo Vân không chịu nổi con gái khóc, hơn nữa người con gái đang khóc lại là Đinh Tuyết Nhu. Hắn hời hợt nói: "Quên đi, chuyện cũng đã qua rồi, hơn nữa cũng không ai có việc gì, không cần phải tự trách. Tôi không mong các người cảm kích, chỉ hy vọng sau chuyện này, hai người không có ghét tôi trong lòng là được rồi."



" Hạo Vân, nếu mọi người đã bình yên vô sự, thì chúng tôi đi ra ngoài trước đây. Cục diện bên ngoài cũng đã bị chúng tôi khống chế rồi. Trước mắt chúng tôi đã bắt được mười tên đạo tặc, hiện giờ còn phải tiến thêm bước nữa truy quét sạch sẽ bọn đạo tặc. Đại khái là chúng tôi phải rời khỏi đây khoảng hai tiếng, nơi này còn phải kính nhờ cậu..." Trương Bưu cùng Đại Phi trong tay còn có việc, không thể đứng lâu ở trong phòng chờ.



"Các anh cứ đi đi, nhớ kỹ, cẩn thận một chút. Nơi này đã có tôi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu..."



Phương Hạo Vân quan tâm nói một câu. Dù sao cũng chính là huynh đệ tốt của mình, nếu bọn họ có điều gì ngoài ý muốn, trong lòng hắn sẽ rất khổ sở.



"Đưa hết bọn họ ra ngoài...!"
"Hạo Vân, chẳng lẽ cậu cảm thấy rằng vẫn còn nguy hiểm?" Đại Phi nhíu mày hỏi.



"Tôi có một loại dự cảm không tốt." Phương Hạo Vân nhàn nhạt nói: "Lúc trước tôi có thể phản ứng nhanh như vậy trước mặt bom người, chính là dựa vào cảm giác này."



Nghe thấy Phương Hạo Vân nói như vậy, Trương Bưu không hề chần chừ, vội vàng hạ lệnh cho hai nhân viên mật vụ của mình cởi áo giáp chống đạn ra, mặc cho Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà.



Sau khi kiểm tra không còn gì sai sót, Phương Hạo Vân lúc này mới bố trí đội hình, bắt đầu tiến ra ngoài cửa.



Xe chờ ở ngoài cửa sân bay. Từ nơi này ra tới cửa sân bay cách khoảng chừng năm trăm mét, dựa theo lẽ thường mà nói, chỉ đi mất tầm ba phút là cùng. Nhưng mà hôm nay lại khác, bọn họ luôn phải cẩn thận đi từng bước.



"Mọi người cẩn thận đề phòng...!" Trương Bưu thỉnh thoảng lại nhắc nhở mọi người.



Khi mắt thấy chỉ còn cách 100 mét, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất là Vương Hà cũng đã không nén nổi nữa mà giơ ngón tay lên thành hình chữ V.



"Không tốt...!"



Tim Phương Hạo Vân đập lên một cái, Thiên phạt trong cơ thể có chút rục rịch, hiển nhiên, nguy cơ vẫn còn tồn tại.



"Bùm...!" một tiếng, một viên đạn bắn ra từ lầu cao phía trước, mục tiêu nhằm thẳng vào ngực Đinh Tuyết Nhu. Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Phương Hạo Vân vội vàng bổ nhào vào Đinh Tuyết Nhu, giơ tay ra chặn lấy viên đạn.



Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, đến khi mọi người tỉnh ngộ ra, thì Phương Hạo Vân cũng đã trúng đạn.



"Kẻ đánh chặn ở hướng năm giờ..." Trương Bưu bình tĩnh phán đoán ra vị trí của kẻ đánh chặn, hơn nữa còn thông báo ra qua vô tuyến điện.



Rất nhanh, một trận tiếng súng dày đặc phát ra ở bốn phía.



Lập tức, Trương Bưu thu được tin tức mới nhất, kẻ đánh chặn vừa nổ súng đã bị hạ gục.



Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân vì sự an toàn của mình mà không tiếc làm tổn thương tới cơ thể, ánh mắt đã trở nên đỏ hoe: "Sao anh lại ngốc như vậy, tôi có áo chống đạn mà?"



Đại Phi trong lòng còn sợ hãi nói: "Là đạn thép mài đầu, áo chống đạn cũng vô dụng."



Vương Hà lập tức phát cuồng lên: "Ý anh là nói, nếu viên đạn vừa rồi thực sự bắn trúng vào Nhu Nhu, thì hiện giờ cô ấy đã chết?"



Trương Bưu gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Thật sự là như vậy."



"Hạo Vân, cám ơn cậu...!" Vương Hà sau khi nhận được thông tin này, hốc mắt đã trở nên đỏ, ôm lấy đầu Phương Hạo Vân, chụt một tiếng hôn lên trán hắn.



"Ai da...!"



Động tác nóng bỏng của Vương Hà, đã tác động đến miệng vết thương của Phương Hạo Vân, khiến cho hắn không khỏi rên nhẹ một tiếng.