Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 246 : Y tá Vương Hà
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Vương Hà mặc một bộ áo hộ sĩ màu trắng, nhìn qua có vẻ rất hợp, phối hợp với diện mạo quyến rũ đó, thật là có chút hương vị như một thiên sứ áo trắng.
"Cậu mới đổi nghề làm hộ sĩ ấy, tôi mặc như thế này, còn không phải vì chăm sóc cho cậu sao... Đúng rồi, đội trưởng Trương trong cục có việc, cho nên về trước rồi. Cậu ấy bảo tôi truyển lời cho cậu, vài ngày tới, cậu ta lại tới thăm cậu."
Nói tới đây, Vương Hà cười he he: "Mấy ngày tới, cậu tạm thời sẽ bị tôi tiếp quản, tất cả hành động đều phải nghe theo sự chỉ huy của tôi..."
Phương Hạo Vân lạnh nhạt đáp một tiếng, ngay sau đó lại nhờ cậy: "Tôi muốn uống nước..."
"Được rồi, cậu đợi chút nha..."
Vương Hà nghe vậy vội vàng cầm phích nước sôi chạy đến, ngồi lên mép giường, sau đó tự mình nếm thử một miếng, khi đã xác định nước đủ độ ấm mới dùng muỗng đút cho hắn.
Phương Hạo Vân vô cùng khó chịu, vội nói: "Không cần đâu, tuy tôi bị thương một tay nhưng tay còn lại vẫn có thể để cử động được, để tôi tự làm được rồi."
"Không được...!"
Vương Hà thở hổn hển, nói: "Cậu là bệnh nhân, còn tôi là y tá thì phải có trách nhiệm chăm sóc cậu. Việc cho cậu uống nước vốn cũng nằm trong trách nhiệm này của tôi. Cậu không có quyền tước đoạt!"
Vương Hà và Đinh Tuyết Nhu đều giống nhau, đối với ơn cứu mạng của Phương Hạo Vân vô cùng cảm kích, cho nên lúc Trương Bưu liên lạc thì cô liền đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ gì.. Nói cách khác, cô làm vậy là để trả lại một phần nhân tình.
"Vấn đề là chính tôi có thể tự uống được mà!?" Phương Hạo Vân mạnh miệng nói, sau đó đưa tay chụp lấy cốc nước.
"Không được cử động...!"
Vương Hà không nói tiếng nào, chỉ cầm lấy cái muỗng đút thẳng vào trong miệng Phương Hạo Vân: "Tôi nói rồi, đây là công việc của tôi, cậu không có quyền tước đoạt."
Phương Hạo Vân dở khóc dở cười, lý nào lại như vậy? Tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn đón nhận, chuyện cỏn con thế này mà cũng tranh cãi thì không đáng.
Sau khi uống nước xong, Vương Hà nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sau đó cúi người đặt đầu Phương Hạo Vân lên gối, ý bảo hắn nằm yên trên giường, đừng nhúc nhích nữa.
Oa, to thật nha!
Phương Hạo Vân vô tình nhìn thấy khoảng hở bên trong cổ áo của cô gái, có thể nói là mềm mịn, trắng tròn như da trẻ con, đồi núi chập chùng nhấp nhô, xem ra cũng phải tốn công khá nhiều công sức để săn sóc da dẻ, quả thật không hổ danh là người đẹp nức tiếng khu này.
"Cậu nhìn cái gì đó?"
Con gái luôn rất nhạy khi bị đàn ông nhìn trộm. Vương Hà cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạo Vân liền lấy tay che ngực lại, khẽ giận nói: "Mắt cậu đang nhìn đi đâu đó? Cẩn thận, không là tôi đâm mù mắt luôn đấy!"
Ngừng một chút, Phương Hạo Vân lên tiếng: "Công tác điều tra thế nào rồi? Có thuận lợi không?"
"Ừm…!"
Đại Phi thấy Phương Hạo Vân không muốn tiếp tục chủ đề kia, cũng không muốn ép buộc, cho nên đành phải trả lời câu hỏi của hắn: "Công tác điều tra rất thuận lợi, có lẽ sẽ kết thúc nhanh thôi. Trước mắt đã bắt giữ 12 người, trừ vài người Trung Qưốc, còn lại đa số là người Mã, ngưởi Thái. Anh Bưu đã thông báo tình hình với cảnh sát hình sự quốc tế. Bọn họ sẽ đem những người đó về nước sở tại để nghiêm túc xử lý…"
"Hạo Vân, cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, tôi còn phải chạy về khách sạn, công tác an ninh trong vài ngày tới còn phải do tôi phụ trách. Nhân tiện tôi cũng sẽ thông báo sơ về tình hình của cậu cho Đinh Tuyết Nhu biết, tránh để cô ấy không ngừng nhớ nhung."
Nói tới đây, Đại Phi cười mờ ám: "Hạo Vân, thật ra Tuyết Nhu là một cô gái không tệ…"
"Anh lắm chuyện quá nha…" Phương Hạo Vân ngăn cản Đại Phi tiếp tục nói nhảm, cười nói: "Mau đi nhanh đi."
"Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt nhé…!"
Sau khi lưu lại một lời dặn dò, Đại Phi vội vàng quay đi.
Sau khi Đại Phi đi rồi, trong lòng Phương Hạo Vân không thể bình tĩnh trở lại được. Trong lời nói khi nãy của Đại Phi có ẩn ý, điều này hắn đã sớm nhìn ra.
Hắn tự hỏi, tại sao Đại Phi lại nói như vậy? Không lẽ là để dò xét hắn? Hay là có ý tứ nào khác? Còn nữa, Đinh Tuyết Nhu có phải thật sự vì ơn cứu mạng của mình mà sinh ra tình cảm không?
Đang lúc hắn suy nghĩ mông lung, bên ngoài phòng bệnh bổng truyền đến tiếng bước chân, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Hắn phục hồi tinh thần lại, đưa mắt nhìn thì thấy một cô gái mặc áo trắng đẩy cửa bước vào. Lúc đầu hắn tưởng rằng đó là Vương Hà, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện thì ra người đó là Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh mặc áo trắng, so với Vương Hà còn muốn lộ ra nét tươi đẹp hơn, chỉ có điều bộ ngực không to bằng mà thôi. Đương nhiên, điều đó không ảnh hưởng đến quan niệm thẩm mỹ của Phương Hạo Vân.
"Nhìn cái gì đó?"
Trần Thanh Thanh bước vào phòng, nhìn Phương Hạo Vân rồi khẽ mỉm cười: "Mấy ngày không gặp, không ngờ em đã thành bệnh nhân như vậy. Sao rồi, trong người cảm thấy thế nào? Chị nghe bác sỹ nói ba ngày sau là em xuất viện rồi phải không?"
Vừa dứt lời, Trần Thanh Thanh đã ngồi lên mép giường.
"Học tỷ, sao chị biết em đang ở đây?"
Phương Hạo Vân lúc đầu còn kinh ngạc thốt ra một câu, nhưng sau đó đã hiểu ngay nguyên nhân. Trần Thanh Thanh có một người ông như Lã Thiên Hành thì chút chuyện cỏn con này sao có thể qua mắt cô ấy được.