Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 28 : Đọ sức
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Trên thực tế, Phương Hạo Vân có thể hiểu tâm trạng của tên bắt cóc này, bọn chúng ngày nào cũng sống trong cảnh máu me chém giết, nội tâm khó tránh đã bị ám ảnh, rất nhiều khi chúng sẽ khao khát được giết chóc, được nhìn thấy máu, nếu không tâm trạng của chúng bức rức khó chịu, thậm chí sẽ mất luôn lý chí kiểm soát bản thân.
Lúc trước khi còn phục vụ trong tổ chức sát thủ, Phương Hạo Vân không hề hiếm gặp những người có trạng thái tâm lí bất thường như vậy.
Phương Hạo Vân biết rõ, tên bắt cóc này muốn dùng hắn làm đối tượng thỏa mãn cơn thèm khát của gã. Vậy cũng tốt, nếu bọn chúng không dùng súng tấn công, hắn có thể tránh sử dụng Thiên phạt.
"Phải xưng hô mày sao đây?" Phương Hạo Vân lạnh lùng rít lên: "Tao không muốn giết một tên vô danh."
"Tao là sát thủ đứng hàng thứ 6 trong Thập nhân bang, biệt hiệu là Cọp núi Lão lục." Tên bắt cóc liền vênh mặt tự giới thiệu.
"Hay lắm, Lão lục, mày chết đi nhé!" Phương Hạo Vân vừa nói dứt lời đã lập tức xông tới tấn công. Lão lục không ngờ tên cảnh sát này nói đánh là đánh, tốc độ còn nhanh đến khó tin, gã chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng gió rít từ quả đấm ập tới mang tai, gã vội vàng lăn ra sau muốn tránh cú đấm mãnh liệt của Phương Hạo Vân.
Nhưng gã chậm mất một chút, cú đấm của Phương Hạo Vân tuy chưa thụi trúng vào trán gã, nhưng cũng giáng một cú mạnh vào ngực, gã cảm thấy cổ họng đắng ngắt, một ngụm máu tươi rỉ ra từ mép môi.
Lúc này gã không còn chút thời gian để nghỉ ngơi, Phương Hạo Vân nhón chân xuống đất bay lên không trung lao tới, thế tấn công tiếp theo lại ập đến, bàn tay hắn đổi thành thế chém, mục tiêu chém xuống là cổ của Lão lục.
Lão lục ngấm ngầm lo lắng, vội điều tiết hơi thở, hét to lấy khí thế, múa song quyền hộ thân, dồn hết sức lực tiếp chiêu với Phương Hạo Vân, nhưng chỉ mấy chiêu gã đã bị Phương Hạo Vân đá lăn ra đất.
Đưa tay áo lên lau máu trên miệng, Lão lục hằn học nhìn vào Phương Hạo Vân, ánh mắt đỏ rực, hiển nhiên gã đã tức giận sôi gan lắm rồi.
"Lão lục, thằng nhóc này có cách đánh rất lạ, không nên sơ ý, để tao hợp sức với mày đối phó hắn." Tên bắt cóc đang theo dõi trận đánh cũng buông khẩu súng xuống, nhảy xuống tham gia vào cuộc chiến. Tuy gã biết dùng súng bắn chết tên cảnh sát này sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng gã cũng không muốn dùng tới súng, gã có tâm trạng giống Lão lục, muốn tận hưởng cảm giác phấn khích trong quá trình đánh nhau.
"Chúng mày nên sớm cùng xông lên mới phải!" Phương Hạo Vân lạnh lùng nói, ánh mắt như con dao sắc bén quét vào mặt đối phương, hỏi: "Còn mày đứng hàng thứ mấy? Tốt nhất là gọi đủ cả mười thằng ra đây, tao tiện thể tiễn hết chúng bây lên đường cho bè lũ chúng mày xuống suối vàng có bè có bạn…"
"Tiểu tử, tao là Lão ngũ trong Thập nhân bang, biệt hiệu Tiếu diện hổ, hôm nay mày chết chắc rồi." Lão ngũ nhếch mép khinh bỉ, hình như muốn chế giễu Phương Hạo Vân không biết trời cao đất dày.
Phương Hạo Vân không có nhiều thời gian nói nhảm với chúng, hắn buộc phải giải quyết hết bọn bắt cóc trước khi cảnh sát phá xong khu vực bom mìn xông vào đây, nếu không hắn rất dễ để lộ thân phận.
Nghĩ đến điều này, hắn không thèm che giấu sát khí ngùn ngụt phát ra từ ánh mắt nữa.
"Lão ngũ, Lão lục, chúng mày dừng tay!" Khi sắp bắt đầu đánh nhau, gã vạm vỡ mặc áo da đang trông giữ Hàn Tuyết Nhi trong nhà bước ra, hắn quay sang nói với Lão ngũ Lão lục: "Chúng mày không phải là đối thủ của nó, mau lui vào trong cùng Lão tam Lão tứ canh chừng con bé kia, tên cảnh sát này giao cho tao."
Lão ngũ Lão lục tỏ vẻ không bằng lòng khi bỏ qua cơ hội đọ sức hiếm có này, nhưng người kia là Lão nhị của Thập nhân bang, chức vị cao hơn 2 người, lệnh của gã 2 người buộc phải nghe theo.
……
Đợi sau khi Lão ngũ Lão lục lui vào trong nhà, gã áo da thản nhiên hỏi: "Rốt cuộc mày là ai? Mày tuyệt đối không phải là cảnh sát."
"Tao là một cảnh sát chính nghĩa diệt trừ kẻ ác đây." Đang khoác trên mình bộ cảnh phục, Phương Hạo Vân đương nhiên vỗ ngực nhận mình là cảnh sát, hơn nữa lần này hắn đúng là đang làm việc chính nghĩa, ra tay diệt trừ kẻ ác.
"Không thể nào!" Gã kia cười lạnh lùng: "Trên người mày có sát khí và mùi máu tanh rất nồng, đội ngũ cảnh sát sao có thể xuất hiện người như mày được, chắc mày đã từng giết rất nhiều người rồi."
Phương Hạo Vân hơi cảm thấy ngạc nhiên, thật thà thừa nhận: "Đúng vậy, xem ra mày phải là một đối thủ xứng tầm với tao đấy."
Dừng lại một lát, hắn lên tiếng nói tiếp: "Mày nói rất đúng, quả thật tao đã giết rất nhiều người, nhưng tất cả bọn chúng đều là thứ cặn bã trong xã hội giống như mày, là những kẻ đáng chết." Phương Hạo Vân là một sát thủ máu lạnh, điều đó không sai, nhưng chưa từng có sinh mạng vô tội nào chết dưới tay hắn, tất cả nhiệm vụ giết người hắn nhận làm đều đi giết những kẻ đáng tội chết.
"Hay lắm, tao là Lão nhị Kim mao hổ của Thập nhân bang, không biết nên xưng hô với các hạ thế nào?" Gã mặc áo da bắt đầu ngấm ngầm đề phòng Phương Hạo Vân bất ngờ phát động tấn công.
Phương Hạo Vân vẫn khẳng định chắc nịch: "Tao là cảnh sát." Vừa nói hắn vừa chỉ vào bộ cảnh phục của mình.
Thế nhưng Phương Hạo Vân từ đầu buổi đến giờ vẫn không thèm nhìn lấy cô một lần.
Lão tam cầm cây súng trên tay, do dự một hồi, liền chĩa mũi súng về phía Phương Hạo Vân, vội vàng hỏi: "Mày muốn gì đây, mày muốn sao mới chịu bỏ qua cho chúng tao ?"
"Nói cho tao biết, là ai thuê chúng mày làm vụ này ?" Rất rõ ràng, vụ án bắt cóc Hàn Sơn và vụ Hàn Tuyết Nhi bị cướp có liên quan đến nhau. Phương Hạo Vân muốn biết tên chủ mưu đứng phía sau là ai, như vậy mới có thể nhổ tận gốc rễ, không để lại phiền phức gì nữa. Hiện giờ Phương Hạo Vân chỉ muốn sống những ngày bình dị, nên hắn rất sợ phiền phức, mà cách giải quyết phiền phức tốt nhất chính là giải quyết đến tận gốc rễ.
"Không ai thuê chúng tao cả…"
Phương Hạo Vân nghe xong, liền bật cười: "Mày đã chọn con đường chết…!" Nói vừa dứt lời, cả người Phương Hạo Vân đã tiến lên phía trước, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng mà xông qua, lúc này cây súng trên tay Lão tam không chĩa về phía Hàn Tuyết Nhi, nên là cơ hội ra tay tốt nhất đây.
"Lão tam, cẩn thận… !" Lão tứ la lên một tiếng, nhưng toàn thân như người bị hạ đường huyết, đến cả sức lực để bóp cò cũng không còn. Tốc độ nhanh như thế, thủ đoạn tàn nhẫn như thế, đã gần như đánh gục hắn hoàn toàn.
Lão tam vội vàng cầm súng lên, hướng về phía Phương Hạo Vân ngắm chuẩn, tiếc là tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh, khoảng cách lại quá gần, vốn không thể ngắm chuẩn được.
"Pằng, pằng, pằng…!"
Tiếng súng vang lên, Lão tam trong lúc gấp gáp, chỉ đành bắn loạn xạ về phía trước. Nhưng những tiếng súng này ngoài việc khiến cho tâm trạng của hắn và Lão tứ càng thêm hoang mang ra, thì chẳng có tác dụng gì cả.
Phương Hạo Vân được sự yểm trợ của tiếng súng, đã nhẹ nhàng tiếp cận Lão tam, đồng thời đã tạo ra một vết cắt hoàn mỹ trên cái cổ của hắn.
Lại thêm một cái đầu người rơi xuống đất.
Hàn Tuyết Nhi bị dọa sợ đến nỗi suýt tí là kêu thất thanh, nhưng cô đã dùng hai tay bịt miệng mình lại.
……
Chốc sau, Phương Hạo Vân từ từ bước đến bên cạnh tên Lão tứ đang run cầm cập, nhỏ nhẹ hỏi: "Xem ra mày là kẻ sống sót rồi. Nhưng tao vẫn muốn được nghe sự thật."
Phương Hạo Vân đã dùng những cách thức kỳ lạ liên tiếp giết hết các thành viên trong Thập Nhân Bang, trong mắt Lão tứ, hắn đáng sợ chẳng khác nào ác ma.
Hắn hoảng hốt lui lại một bước, sợ sệt nói: "Có thật là mày sẽ thả tao không ?"
Phương Hạo Vân ra tay nhanh như chớp, bóp lấy cái cổ họng của hắn, cười nhạt nói: "Nếu mày không nói, bây giờ mày có thể chết được rồi."
"Khoan đã, đừng giết người nữa…" Hàn Tuyết Nhi do dự một lúc, lấy hết can đảm nói: "Tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Lúc nãy tôi nghe họ sơ ý nói ra, hình như là chuyện có liên quan đến công trình vịnh Kim Thủy…"
"Vịnh Kim Thủy ?"
Phương Hạo Vân ngớ người ra một lúc, cảm thấy cái tên này rất quen. Bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ, hắn đột nhiên nhớ ra hình như đã thấy tên dự án mở rộng vịnh Kim Thủy này ở trong phòng làm việc của bà chị.
Nghĩ đến đây, trong đầu Phương Hạo Vân bỗng lóe lên một ý nghĩ: "Người chủ tấm da mặt này gặp tai nạn, có thể nào cũng là vì công trình mở rộng vịnh Kim Thủy này không ?"
Nếu thật là vậy, hắn có nghĩa vụ phải tìm ra tên chủ mưu đứng phía sau. Dù sao, hắn cũng đã thay thế thân phận của người ta, cũng nên giúp người ta báo thù rửa hận chứ.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân lớn tiếng hỏi: "Là ai đã thuê bọn mày làm ?"
"Không biết, em thật sự không biết là ai ?" Lão tứ sợ hãi tột độ nói: "Em chỉ biết chuyện có liên quan đến việc mở rộng vịnh Kim Thủy, nhiệm vụ này là do Lão đại nhận, bọn em chỉ lo việc bắt cóc Hàn Tuyết Nhi để gây thêm áp lực cho Hàn Sơn mà thôi, những chuyện khác em không hề biết. Chỉ có mình Lão đại mới biết rõ người thuê là ai."