Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 287 : Quả báo

Ngày đăng: 02:17 19/04/20




Châu Giang thầm thấy khó xử, Trương Bưu là một người thiết diện vô tư, trên dưới cục cảnh sát ai mà chẳng biết chứ, đừng nói tới chuyện gã chỉ là một phó đội trưởng nhỏ nhoi của một phân cục mà thôi, cho dù có là cấp trên mở miệng cầu xin, hắn cũng không chịu bỏ qua.



Nhưng vì muốn báo đáp những ân huệ mà nhà họ Lăng đã cho gã, cuối cùng gã vẫn mở miệng nói một câu: "Đội trưởng Trương, sự việc lần này tôi nghĩ nhất định là đã có hiểu lầm, không hề có chuyện như vậy, cô gái ở cùng với Lăng thiếu gia tên là Tạ Mai Nhi, vốn là một tiếp viên. Cô ta muốn lừa gạt tiền tài của Lăng thiếu gia, kết quả là đã bị lật tẩy. Lăng thiếu gia đây muốn báo cảnh sát, cô ta mới hốt hoảng, cầm lấy chai rượu đập vào đầu Lăng thiếu gia đây… vụ án này, thật ra chỉ là một vụ án trị an bình thường thôi… thực tế không đáng để anh quan tâm đến."



"Đừng nói nhiều nữa, tôi làm việc như thế nào, cũng không tới lượt anh dạy tôi… Tiểu Lý, dẫn nghi phạm đi, anh Bạch, lấy vật chứng…" Trương Bưu vốn không hề nể mặt Châu Giang chút nào, chân tướng của sự việc Phương Hạo Vân đã trình bày với hắn qua điện thoại rồi. Con người của Tạ Mai Nhi như thế nào hắn cũng biết, đó là một cô gái gia thế rất trong sạch, và là nhân viên của tập đoàn Thịnh Hâm. Còn về cái tên Lăng Vân Giai này, mấy năm gần đây, những cô gái đã bị hắn hủy hoại nhiều vô số kể. Lúc trước, vì không có chứng cứ, nên hắn cũng không có hơi sức đâu mà để tâm đến Lăng Vân Giai. Lần này quả nhiên đã có chứng cứ, hơn nữa còn do người anh em Hạo Vân lên tiếng nhờ cậy, hắn đâu thể dễ dàng buông tha cho cái tên xấu xa này.



"Lăng tiên sinh, xin lỗi nhé, xin hãy theo chúng tôi về cục một chuyến ?" Tiểu Lý dẫn theo hai người cảnh sát, áp chế Lăng Vân Giai, cười nói: "Yên tâm đi, nguyên tắc của chúng tôi chính là sẽ không tha cho một kẻ xấu nào, cũng sẽ không để một người tốt nào bị oan."



"Đội trưởng Châu…" Lăng Vân Giai vùng vẫy một lúc, khuôn mặt đáng thương nhìn về phía Châu Giang.



Có Trương Bưu ở đây, Châu Giang còn có thể làm được gì, hắn không biết làm sao đành quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy Lăng Vân Giai… trong lòng cứ không ngừng than thở.



Liền sau đó. Được Vương Thế Phi dẫn đường, Trương Bưu đã được gặp Phương Hạo Vân và đương sự Tạ Mai Nhi.



"Hạo Vân, cô gái này không sao chứ ?" Trước tiên Trương Bưu quan tâm hỏi han một câu, sau đó nói tiếp: "Theo như quy định, hai người cũng phải theo tôi về cục cảnh sát một chuyến, chúng tôi cần phải lấy lời khai…"



Tạ Mai Nhi có chút lo lắng, ôm chặt lấy một bên vai của Phương Hạo Vân, giọng run run nói: "Chị không muốn ngồi tù… chị chỉ là lỡ tay mới đánh trúng hắn thôi."



Trương Bưu hơi ngớ ra một lúc. Liền nói: "Cô không phải lỡ tay đánh hắn đâu, hành động của cô được gọi là phòng vệ chính đáng… bây giờ cô hãy theo chúng tôi về cục cảnh sát, đem cả quá trình của sự việc nói rõ ra, ký tên xong là có thể ra về được rồi."



Phương Hạo Vân cũng nghiêng đầu nói với Tạ Mai Nhi: "Chị Mai, nghe anh Bưu đi không sai đâu. Chị là người bị hại, chị sẽ không cần ngồi tù đâu… đi đi, em đi chung với chị"



"Uhm, chị nghe em vậy."
"Anh Phương, anh như vậy là ý gì ? Hai nhà chúng ta tuy không phải thuộc hàng chi giao, nhưng cũng đâu phải là kẻ thù ?" Lăng Chính Phong tức tối nói.



"Ai nói là không phải kẻ thù chứ ?" Phương Tử Lân cười lạnh lùng một tiếng nói: "Hai nhà chúng ta lại vừa đúng lúc là kẻ thù của nhau. Đủ rồi, ông đi đi... chuyện của con trai ông tôi giúp không nổi."



"Ông Phương, đừng như vậy, chúng ta hãy bàn thêm đi... tôi có thể trả tiền mặt cho ông..." Lăng Chính Phong sốt ruột, đây chính là kế sách cuối cùng của ông. Nếu Phương Tử Lân không chịu khuyên nhủ Phương Hạo Vân, e là con trai mình sẽ phải ngồi tù vài tháng rồi.



"Ông mau đi đi, tôi không có hơi đâu mà tiếp ông nữa... đúng rồi, chẳng phải ông cũng muốn biết tại sao hai nhà chúng ta lại thành kẻ thù à ? Đi mà hỏi con trai ông ấy, thì sẽ rõ cả thôi." Nói xong, Phương Tử Lân bèn đẩy Lăng Chính Phong ra khỏi phòng.



Qua nhiều ngày đêm không ngừng nỗ lực, Trương Bưu và Tiểu Lý đã thuyết phục được 3 cô gái cùng nhau đứng ra chỉ chứng Lăng Vân Giai. Vì không muốn để người khác có cơ hội giở trò, Trương Bưu làm theo cách, án đặc thiệt thì dùng cách đặc biệt, dùng thời gian ngắn nhất chưa từng có trong lịch sử đem tội của của Lăng Vân Giai đem trình lên cơ quan kiểm tra, đồng thời còn qua bên tòa án nói vài câu nữa.



Có cái phương án vụ án đặc biệt thì xử lý theo cách đặc biệt của Trương Bưu, bên cơ quan kiểm tra và toàn án cũng tiến hành luôn vụ án đặc biệt thì xử lý theo cách đặc biệt, nên đã âm thầm chuẩn bị cho vụ án của Lăng Vân Giai.



Tội nghiệp cho tên Lăng Vân Giai vẫn đang mơ mộng là ba mình sẽ đến đón mình ra.



Châu Giang bị Lăng Chính Phong không ngừng thúc giục, chỉ đành tìm đủ mọi cách để nghe ngóng tình hình của Lăng Vân Giai, cuối cùng cũng đã nghe được chút tin tức. Một câu thôi, lần này Lăng Vân Giai ít nhất cũng phải ngồi mười mấy năm tù...



Lăng Chính Phong hay được tin này đã lập tức ngất xỉu tại chỗ phải đưa đến bệnh viên cấp cứu, cho đến tận tối mới tỉnh lại. Lỗ Ngọc Phụng thấy chồng mình đã bình an vô sự, buổi sáng sớm ngày thứ hai đã đến ngay trước cửa cục cảnh sát thành phố để vừa khóc lóc vừa kêu gào, thấy người qua lại thì nói cục cảnh sát thành phố đã ngụy tạo chứng cứ, để bức hại con trai bà...



Châu Giang biết nếu cứ gây chuyện thế này cũng chẳng có ích gì, nên đã mấy lần đến đó khuyên can, nhưng người ta cứ cố sống cố chết không thèm nghe. Cuối cùng, còn mắng chửi luôn cả gã.



Khi Trương Bưu đến làm việc, biết được chuyện này, không cần nói đến lời thứ hai đã cho người dẫn bà ta đi, để tránh ảnh hưởng đến hình tượng của cục cảnh sát thành phố. Sau đó Trương Bưu cảnh cáo, nếu bà ta vẫn cứ tiếp tục gây chuyện thì, sẽ tiến hành bắt giữ bà ta.