Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 294 : Phòng thu âm Ngọt Ngào

Ngày đăng: 02:17 19/04/20




Phương Tuyết Di thề rằng, cô là trong sạch, quả thật cô chỉ muốn đc xem vết thương trên đùi Phương Hạo Vân thôi, còn về cái đó... hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn.



Bây giờ Phương Tuyết Di vừa thẹn vừa buồn bực, cái chuyện ngượng ngùng này đã xảy ra 2 lần rồi. Cô thật không biết sau này sẽ đối diện với Hạo Vân thế nào đây. Cô cảm thấy mình thật xui xẻo... tối qua, khi cô tự an ủi mình, đến cuối cùng, trong đầu cô lại xuất hiện hình bóng của Hạo Vân nữa.



Còn về chuyện lúc nãy, khi cô vô tình nhìn thấy cái ấy, trong lòng cô ngoài sự căng thẳng ra, vẫn có một chút thích thú và kích thích...



Sau khi Phương Hạo Vân rửa ráy xong, có tật giật mình, nên đã vội vàng rời khỏi nhà. Chơi lửa có ngày bỏng tay, hắn lại không muốn chơi lửa vậy nữa.



Phương Tuyết Di nằm trên giường trùm chăn kín đầu khá lâu, cho đến khi Trác Nhã đến gõ cửa, cô mới ngồi dậy. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Sau khi mở cửa, Trác Nhã mặt đầy nghi ngờ đứng ngay trước cửa, nhẹ giọng hỏi: "Tuyết Di, con và Hạo Vân lại cãi nhau à ? Sau lúc nãy mẹ thấy nó vội vàng đi khỏi nhà, đến cả ăn sáng cũng không ăn ?"



Phòng ngủ của Trác Nhã và Phương Tử Lân ở trên lầu 1, lại thêm phòng được cách âm rất tốt, nên tối qua, và sáng nay, họ đều không nghe được động tĩnh gì. Đối với chuyện xảy ra giữa Hạo Vân và Tuyết Di, bà chẳng biết tí gì. Nếu không phải bà vô tình nhìn qua cửa sổ thấy Phương Hạo Vân đang vội vàng rời khỏi nhà, bà cũng không đến hỏi làm gì.



Phương Tuyết Di chột dạ, nghe Trác Nhã hỏi như thế, sắc mặt đỏ lên như đang bị sốt vậy: "Đâu có... chúng con vẫn rất tốt mà..."



"Ồ...!"



Trác Nhã phát hiện sắc mặt của con gái không được bình thường, nên càng cảm thấy giữa họ nhất định đã xảy ra chuyện gì: "Tuyết Di, nói mẹ nghe xem, có phải các con lại có mâu thuẫn à ? Mẹ sẽ không trách con đâu."



"Mẹ, mẹ cứ hay nghi thần nghi quỷ... thật không có mà... được rồi, con vẫn chưa làm vệ sinh nữa, có chuyện gì sau này nói tiếp." Phương Tuyết Di nói xong liền khóa cửa phòng lại, cô cảm thấy dạo gần đây mẹ thật là phiền phức, cứ hay nghi thần nghi quỷ, cái này cũng hỏi, cái kia cũng hỏi.



Nhưng nói một cách khác, nếu chuyện hôm nay mà bị bà biết được. Chỉ có trời mới biết, bà có lấy dao chém mình hay không ?



…….



Khách sạn Shangri-la, dãy lầu VIP, phòng tổng thống.




Từ hôm xảy ra hai chuyện khó xử ấy, hắn đều về khu Lam Tâm Hoa Viên, né tránh gặp mặt bà chị.



Lần này đúng là khiến Bạch Lăng Kỳ vui hết biết, ngày nào cũng được nằm bên cạnh người mình yêu, trong lòng không khỏi vui mừng. Cô bé này thật là vô tư quá đi, cô đâu có biết, mỗi lần hắn nằm cạnh cô, Phương Hạo Vân đều đã qua bên Trương Mỹ Kỳ trước đó rồi… nếu không thì, sao có thể để cô nằm trong lòng mình mà không loạn, Phương Hạo Vân đây đâu phải là Liễu Hạ Huệ*, mà có thể yên tâm vậy được.



Còn Bạch Lăng Kỳ, cũng chẳng biết tại sao, cứ lễ với nghĩa, cho dù mỗi lần có ám muội, cũng chỉ đến điểm dừng thì dừng, tâm tính rất kiên cường không như người bình thường khác.



Tối qua, nhân lúc cô vào phòng vệ sinh, Phương Hạo Vân và chị Mỹ Kỳ đã đánh nhanh rút gọn trong vòng 20 phút, vừa căng thẳng lại vừa kích thích, cứ như vụng trộm vậy.



Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân đã thỏa mãn quay về, ôm lấy Kỳ ngủ một giấc ngon lành.



Sáng sớm, đang lúc ngủ rất say, Phương Hạo Vân bị Kỳ nhéo mũi lôi đầu dậy, hắn mở mắt ra, chỉ thấy Kỳ mặc áo ngủ, ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn: "Hạo Vân, dậy nói chuyện với em… người ta ngủ không được…"



Phương Hạo Vân lười biếng nhìn ra cửa sổ, trời còn đang tối đen, quay đầu lại, dưới ánh đèn phản chiếu, nhìn dáng vẻ thiếu nữ đang tuổi xuân của Kỳ, sao không động lòng cho được.



Lại nhìn đồng hồ trên tường, mới có 6 giờ, còn hơn một tiếng nữa trời mới sáng.



"Hạo Vân, nói chuyện với em…" Bạch Lăng Kỳ nũng nịu lắc lư thân người, đưa tay nhéo vào đùi Phương Hạo Vân một cái.



Trong lòng Phương Hạo Vân phơi phới, đưa tay ôm chầm lấy cô kéo vào lòng mình, nhè nhẹ hôn lên trán cô, cười nói: "Còn ngủ được một tiếng nữa mà, đừng làm ồn nữa… anh ôm em ngủ, em nhất định ngủ được mà."



Kỳ bị hắn ôm vào lòng, trong lòng thấy ấm áp, đột nhiên cảm giác bàn tay của hắn đặt trên mông mình, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng mắng yêu: "Không được ăn vụng…"



Phương Hạo Vân cười hi hi: "Ai bảo em đánh thức anh chứ ?"



*Chú thích: Liễu Hạ Huệ là một thánh nhân thời Xuân Thu Chiến Quốc, người nước Lỗ. Chuyện kể rằng Liễu Hạ Huệ vào một đêm ở ngoài cửa thành gặp phải một cô gái vô gia cư, sợ cô bị lạnh, đã dùng áo khoác của mình đắp cho cô và ngồi ôm cô suốt đêm, nhưng lại không hề để xảy ra hành vi bất chính nào