Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 31 : Nghi ngờ của Trác Nhã

Ngày đăng: 02:14 19/04/20




"Còn gì nữa không ?" Chẳng biết tại sao Phương Tuyết Di lại muốn làm cho ra lẽ.



Phương Hạo Vân đau cả đầu, bà chị này cũng thật là, xảy ra chuyện như vậy vốn đã đủ xấu hổ rồi, sao còn hỏi tới hỏi lui nữa.



"Không có, không có thật mà…" Phương Hạo Vân lắc đầu như điên, để chứng minh là mình trong sạch. Thực tế thì, đúng là hắn trong sạch thật, hắn không hề muốn soi mói bà chị, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Đương nhiên, điều này cũng có can hệ đến việc mắt hắn rất tốt.



Phương Hạo Vân đột nhiên nhớ đến một câu nói, ông trời đã cho ta một đôi mắt sáng ngời, ta lại cứ dùng nó để mà soi mói.



Phương Tuyết Di lại không tin những lời em trai nói, trừ phi là bị đui, mới không nhìn thấy được, nghĩ đến đây, màu hồng trên đôi má cô như lan ra khắp mặt, đến ngay cái cổ cũng đỏ cả lên.



"Cái thằng ranh xấu xa này, càng lúc càng hư, còn dám nhìn lén chị nữa, coi chừng chị méc ba mẹ nha ?" Phương Tuyết Di tức giận nói: "Từ giờ trở đi, em phải nghe lời chị, nếu không chị sẽ méc với ba mẹ, nói em vô lễ với chị."



Phương Hạo Vân hôm nay đúng là điên cả đầu, chuyện này là hắn bị động mà nhìn thấy, nói cho cùng vẫn là bà chị không cẩn thận.



Nhưng nói đi thì phải nói lại, trời sinh con gái đã không thích nói lý lẽ, hắn là đàn ông, tuy là em trai, có nhẫn nhịn một chút cũng chẳng sao.



Ngừng một hồi, Phương Tuyết Di lại nói: "Hôm nay đừng về chung cư Kim Hoa nữa, chờ chút nữa ba mẹ sẽ về, cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé."



"Ờ…!" Phương Hạo Vân vốn định nói với ba về chuyện khám bệnh, nên đồng ý ngay.



"Đúng rồi, Hạo Vân này, hôm nào đó chị muốn lên xem nơi em ở. Em cứ sắp xếp đi nhé ?" Phương Tuyết Di đúng là nữ cường nhân trong giới kinh doanh, sau cái hoảng loạn lúc đầu xong, tâm trạng của cô đã dần dần bình tĩnh lại.



"Uhm, khi nào rảnh nói tiếp." Phương Hạo Vân đồng ý cho qua chuyện, nhưng trong lòng vốn không dự tính sẽ dẫn bà chị đến thăm nơi ở của mình. Ai bảo hắn thuê chung chứ, mà còn thuê chung với đồng nghiệp Tạ Mai Nhi nữa. Tính tình bà chị cũng rất khó chịu, nếu để bả biết hắn và Tạ Tuyết Mai thuê chung một nhà, chỉ có trời mới biết sẽ có những hiểu lầm gì.



……



Khi trời sắp sập tối, Trác Nhã và Phương Tử Lân cuối cùng đã về, Phương Tuyết Di cũng đã gọi điện đặt một bàn đầy thức ăn ở nhà hàng gần đó.



Trong bữa ăn, Phương Hạo Vân lại nói đến việc khám bệnh lần nữa: "Ba à, người bạn mà lần trước con nói với ba, dì ấy đã đồng ý khám bệnh cho ba rồi, vài hôm nữa dì ấy sẽ đến."




"Chị à, chị nghe em đi, tránh xa tên Phương Hạo Vân ra, đừng có dính líu đến hắn nữa… em cứ cảm thấy, hắn không phải là người tốt." Lời cảnh cáo của Phương Hạo Vân vẫn còn vang vọng trong trí óc của Hàn Tuyết Nhi, cô lo lắng chị họ sẽ phải trả giá giống như mình, đều bị ác ma trói buộc.



Nhưng nói qua cũng phải nói lại, hắn đã xả thân cứu mình, rõ ràng cũng chỉ vì lời cầu xin của chị họ, thế nhưng hắn lại không nhận, cứ phải viện cái lý do phát ói đó. Thật chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì, một chuyện tốt như thế, xuất phát từ miệng hắn lại khác hoàn toàn.



"Tuyết Nhi, hình như em có thành kiến rất sâu với tên Phương Hạo Vân này ?" Trần Thanh Thanh hỏi với vẻ nghi ngờ.



"Đúng vậy, chị à, chị có biết rõ thân thế của tên Phương Hạo Vân này không ?" Hàn Tuyết Nhi như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi.



"Uhm, chị biết." Trần Thanh Thanh nói với vẻ đắc ý: "Hắn là kẻ mà chị phải tóm cho bằng được, nên chị đã nhờ hội học sinh kiếm những tài liệu có liên quan đến hắn. Tên đó vốn là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thịnh Hâm, là một tên lắm tiền. Dạo trước đã từng bị tai nạn xe cộ, cũng may mạng lớn, nên đã không bị tổn hại gì…"



Hàn Tuyết Nhi nghe xong, lại hít một hơi, đột nhiên nhớ lại, không loại trừ là hắn đã giết hại tên Phương Hạo Vân thật, sau đó lại đổi mặt để mạo danh.



"Nhưng tại sao hắn lại phải làm vậy chứ ? Hắn có mục đích gì ?" Trong đầu Hàn Tuyết Nhi liền xuất hiện nhiều câu hỏi không thể giải thích được.



Ngừng một lúc, Hàn Tuyết Nhi lại hỏi: "Thế chị có biết võ nghệ của hắn từ đâu mà có không ?"



"Hắn có viết trong phần tự giới thiệu mà, hình như là vì lúc nhỏ cơ thể yếu ớt, nên có theo một võ sư học qua một số quyền cước tay chân, luyện từ đó đến giờ." Trần Thanh Thanh giải thích.



"Tuyết Nhi, sao rồi ? Có phải em nhớ ra chuyện gì không ?" Trần Thanh Thanh cảm thấy câu hỏi của cô em họ, như có ý sâu xa hơn, nên vội truy hỏi.



"Không có gì…!" Hàn Tuyết Nhi cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Không có gì, chị à, chị nghe em đi, tránh xa hắn ra, càng xa càng tốt."



"Tuyết Nhi, rốt cuộc hôm nay em sao vậy ? Sao chị phải tránh xa hắn, hắn đâu phải ác ma ăn thịt người đâu… hơn nữa, khó khăn lắm mới tìm được một cao thủ võ lâm, chị làm sao có thể bỏ qua được chứ." Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói: "Cho dù có khó khăn thế nào, chị cũng sẽ nghĩ cách để hắn đồng ý gia nhập hội võ thuật của chúng ta."



"Không được…!" Hàn Tuyết Nhi nói nghiêm túc: "Chị phải tránh xa hắn ra."



Trần Thanh Thanh trố mắt nhìn cô em họ, trong ký ức của cô, hình như em họ chưa từng tranh chấp với cô chuyện gì. Hôm nay chắc là lần đầu tiên đây.