Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 333 : Gây Rối
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Câu này nói ra, bà Jones lập tức thất kinh hồn vía, bà đảo mắt nhìn xung quanh coi có người lạ không, sau đó mới dò hỏi: "Tiểu thư, chuyện này không nói đùa được đâu, tục lệ của gia tộc Morgan cô cũng biết rõ, nếu họ mà biết cô không còn trinh nguyên, cô sẽ bị thiêu chết đó…"
"Con biết!" Nguyệt Như vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì to tát xảy ra, hình như cô không hề lo lắng về hình phạt tàn khốc đang đợi mình: "Cô đã đem dâng hiến tấm thân này cho người đàn ông con yêu rồi… Bà Jones, bà là người con tin tưởng nhất trong Thiên Đạo nên con không muốn giấu giếm bà bí mật gì. Anh ấy sẽ đến cứu con, con sẽ không lấy tên khốn Edward đó đâu…"
"Là cậu ấy?" Bà Jones trầm tư giây lát, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi từng chữ rõ ràng: "Tiểu thư, cô nói cho tôi nghe, người đàn ông cô yêu có phải là Quỷ thủ không?"
"Vâng!" Nguyệt Như không che giấu nữa, thật thà thú nhận, vốn dĩ cô không định nói ra sớm như thế nhưng hiện nay cô cần bà Jones giúp đỡ nên nói rõ ra thì tốt hơn.
"Quỷ thủ… Quỷ thủ quả thật là một chàng trai tốt, cậu ấy khác xa với những sát thủ khác trong tổ chức, nhưng mà tiểu thư cảm thấy với sức của một mình Quỷ thủ, có thể chống lại cả Thiên Đạo và gia tộc Morgan sao? Tôi thừa nhận Quỷ thủ là sát thủ mạnh nhất trong tứ đại sát thủ của Thiên Đạo, nhưng thực lực cậu ấy còn thua kém các trưởng lão của sở tài phán…" Bà Jones cảm thấy lo lắng: "Tiểu thư, cô đang đùa với lửa đấy."
"Bà Jones, con biết mình đang đùa với lửa, nhưng con đã không còn đường lui nữa rồi, cho dù bây giờ con cam tâm tình nguyện đi lấy Edward của gia tộc Morgan thì hỏa hình cũng đang chờ đợi con, bà nói con phải làm sao đây?" Nguyệt Như cố tình nói làm sao để bà Jones động lòng trắc ẩn.
Quả nhiên, bà Jones thở dài một tiếng, nói: "Tiểu thư, cô hành động dại dột quá, sao cô có thể làm vậy chứ? Để tôi nghĩ xem, Quỷ thủ chắc đang ở thành phố Hoa Hải đúng không? Thiên Đạo Diêm La Roberts bị đánh trọng thương là do cậu ấy làm đó ư? Tiểu thư, xem ra vụ việc này càng lúc càng phức tạp rồi đấy."
Dừng lại giây lát, bà Jones đột nhiên hỏi: "Tiểu thư, cô nói thật cho tôi biết, cô và Quỷ thủ rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu phần thắng?"
"Con tin anh ấy, anh ấy nhất định sẽ thành công…" Nguyệt Như nghiêm túc nói. Trong trái tim cô chưa bao giờ nghi ngờ bản lĩnh của Hạo Vân, cô tràn trề hy vọng vào tương lai của mình, tất nhiên cô cũng hiểu rõ, chọn lựa đối đầu với Thiên Đạo và Morgan là một việc vô cùng khó khăn.
"Tiểu thư, cô nói đi, tôi có thể giúp gì cho cô… Tôi biết cô đang đùa với lửa nhưng hiện nay cô không còn đường lui nữa, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn cô bị đưa lên cột hành hình đâu…" Bà Jones tỏ vẻ lo lắng.
"Bà Jones, bà làm ơn đưa tin Hilton sắp đến Hoa Hải thực hiện nhiệm vụ tới địa chỉ con nói với bà, như thế là được rồi…" Vừa nói Nguyệt Như vừa kéo bà Jones lại gần, viết địa chỉ của dì Bạch vào lòng bàn tay của bà.
Xong việc, Nguyệt Như dặn dò thêm: "Bên cạnh con có người do ba phái đến giám sát nên sau này phải làm phiền bà nhiều rồi."
"Được rồi, tuy bà Jones của cô không có khả năng thay đổi chuyện gì, nhưng đưa tin chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu." Bà Jones khẽ gật đầu đồng ý.
Ra tay đánh khách, trước tiên phải tìm một lí do hợp lí, nếu không chuyện mà đổ bể ngay cả anh Long cũng không đủ sức gánh vác, rõ ràng lấy lí do đến gây sự là hợp lí hơn cả. Bất cứ hộp đêm hay tụ điểm vui chơi giải trí nào đều không hoan nghênh kẻ nào đến gây sự, có đánh kẻ đó trọng thương ném ra đường cũng không ai hỏi tới.
Rất nhanh, mấy tên bảo vệ đã vây lấy Phương Hạo Vân vào giữa.
Phương Hạo Vân cảm thấy vui vui, đám người này vây lấy hắn rất có bài bản chứ không ùa đại vào như bọn lưu manh tầm thường, tất nhiên vì chúng là lính đặc nhiệm từng được huấn luyện mà, trong thoáng chốc Phương Hạo Vân đã bị chặn hết đường lui. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Phải công nhận sức chiến đấu của đám bảo vệ này không phải tệ, nhưng tiếc là chúng đụng phải Phương Hạo Vân.
"Muốn ra tay đánh người ư?" Phương Hạo Vân vẫn giữ thái độ khinh miệt, vẫy vẫy tay nói: "Nào, cùng xông vào hết đi, để xem lính đặc nhiệm lợi hại đến đâu?"
Câu này nói ra, tên đội trường tên anh Long liền thay đổi sắc mặt, cậu trai trẻ này không hề đơn giản, hắn chỉ nhìn thoáng qua là biết thân phận của họ, thật là lợi hại.
"Mọi người cẩn thận!" Anh Long vội lên tiếng nhắc nhở, ra lệnh cho cả đám thuộc hạ cùng ra tay một lúc.
Phương Hạo Vân thấy một tên tiếp cận sau lưng, hắn bèn quay lại đá nhẹ một cú, kết quả là tên kia không kịp né tránh bị dính cú đá ngay ngực, sau khi trúng đòn, gã bay thẳng về phía Tiểu Lan đụng mạnh vào người cô ả.
"Hắn biết võ công…" Anh Long một lần nữa hét to cảnh báo.
Hai tên bảo vệ khác đồng thời tấn công trái phải vào Phương Hạo Vân, ra tay đấm thẳng vào ngực hắn, Phương Hạo Vân không thèm để ý, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, chỉ khi nắm đấm sắp chạm vào người, hắn mới xuất quyền thụi trúng một tên, tên bảo vệ bị dính đòn đổ ập xuống như trái mít rụng, ôm bụng rên rỉ đau đớn, tên còn lại sợ hãi vội nhảy lui lại.
Anh Long thấy vậy, hét to một tiếng: "Chúng mày lui ra, để tao…"
Anh Long trước khi rời khỏi quân ngũ từng làm giáo quan huấn luyện, nếu không phải vì hắn vi phạm kỉ luật quân đội, trốn trại ra ngoài vui vẻ bị cấp trên phát hiện, chắc bây giờ đã được thăng chức rồi. Tuy nay đã rời quân ngũ nhưng vẫn kiên trì tập luyện võ nghệ hàng ngày, vốn dĩ hắn không định ra tay, nhưng xem tình hình hôm nay, hắn không muốn ra tay cũng không được, cậu trai trẻ này tuyệt đối không dễ đối phó, ít ra hắn biết thuộc hạ của hắn không phải đối thủ của người ta.