Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 34 : Liên tục hiểu lầm

Ngày đăng: 02:14 19/04/20




"Hạo Vân, anh có nhớ em không ?" Con gái đúng là thay đổi nhanh, nhất là khuôn mặt buồn vui thất thường, lúc nãy vừa buồn bã giận dỗi, nay đã tươi cười hớn hở rồi.



Nhìn nụ cười ấm áp của Bạch Lăng Kỳ, tim Phương Hạo Vân như ấm dần lên, đôi mắt như bay bổng. Hôm nay Bạch Lăng Kỳ mặc một chiếc đầm bằng tơ tằm, cổ áo mở ra rất tự nhiên, bộ ngực đã phát dục tới một quy mô nhất định của cô với tác dụng của chiếc áo ngực, đã tạo được một khe hở đầy mê hoặc.



" Đại sắc lang, nhìn cái gì đấy?"



Thấy Phương Hạo Vân không thành thật nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Bạch Lăng Kỳ hơi có chút đắc ý, có thể hấp dẫn bạn trai của mình, đó chính là chuyện cầu còn không được. Có điều bản tính rụt rè của nữ sinh vẫn khiến cho cô bé có chút thẹn thùng, trắng mắt lườm Phương Hạo Vân một cái, khẽ sẵng giọng: "Lại nhìn nữa em móc mắt anh ra đó..."



Phương Hạo Vân phục hồi lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, trấn định lại vẻ mặt của mình, ngượng ngùng cười một tiếng rồi nói: "Lăng Kỳ, váy của em là tơ xịn đó à? Cảm giác đúng là có khác. Có phải là lúc em ở Hàng Châu cô mua cho em không? Không tồi đó, rất xinh đẹp, nhất là lại phù hợp với khí chất của em. Lăng Kỳ, em không biết rằng, thoạt nhìn em giống hệt như nàng công chúa Bạch Tuyết bước ra từ trong truyện cổ tích..."



Bạch Lăng Kỳ mới đầu còn có vẻ thẹn thùng và không vui, nhưng mà nghe xong lời khen của Phương Hạo Vân xong, trong lòng đã sớm ngọt như mật, đắc ý xoay váy một vòng trước mặt hắn: "Không tồi phải không, chính là tơ tằm đó, hơn một ngàn đồng lận, là do cô em tặng làm quà đỗ đại học..."



Nhìn bộ dáng tung tăng bay nhảy của Bạch Lăng Kỳ, tâm trạng của Phương Hạo Vân có chút xao động, nụ cười ngây thơ chân thành của cô bé, dường như đang không ngừng hòa tan nội tâm đang bị đóng băng của hắn.



"Để cho anh sờ xem có phải tơ thật hay không?" Cũng không biết vì cái gì, trong lòng Phương Hạo Vân đột nhiên dâng lên ý nghĩ xấu. Nguồn: https://truyenfull.vn



Bạch Lăng Kỳ đang đắm chìm trong hạnh phúc, cũng không từ chối, mà chỉ cười nói: "Anh sờ đi."



Đạt được sự đồng ý của Bạch Lăng Kỳ, bàn tay to của Phương Hạo Vân liền hướng tới vị trí ngực nàng, nói thì chậm, làm thì rất nhanh, ngay khi bàn tay to của Phương Hạo Vân sắp đụng vào bộ ngực của cô bé, Bạch Lăng Kỳ dường như cảm giác thấy cái gì, vội lui về sau một bước, né khỏi tay hắn, lập tức đưa tay oán hận véo lên eo hắn một cái: "Hạo Vân đáng ghét, đại sắc lang, anh muốn nhân cơ hội ăn đậu hủ của em hả, đừng có cho rằng em là đồ ngốc..."



Một cái véo này, cũng khiến cho Phương Hạo Vân chịu đau không thôi, có điều đồng thời cũng dập tắt cái suy nghĩ xấu trong đầu hắn.



Sắc mặt Phương Hạo Vân có chút xấu hổ, vội vàng giải thích: "Lăng Kỳ, em làm gì vậy? Anh chỉ là muốn xem xem váy của em có phải là tơ tằm xịn hay không..."



Bạch Lăng Kỳ hừ một tiếng, tức giận đáp lại một câu: "Hứ, anh nghĩ rằng em là con bé mấy tuổi hay sao, cái ý đồ này của anh em đã sớm biết rồi."



Phương Hạo Vân buồn bực một trận, hôm nay mình làm sao ấy nhỉ? Dường như trong khoảng thời gian này, định lực của hắn đang từ từ giảm xuống, đây không phải là dấu hiệu tốt.



Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân vẫn không nói gì, liền hùng hồn nói: "Hạo Vân, em bây giờ mới biết anh hóa ra cũng là một sắc lang, hừ, trước kia em còn tưởng anh là một con dê non hiền lành cơ đấy."



Bạch Lăng Kỳ cảm thấy rằng sau hai lần gặp mặt Phương Hạo Vân, hình như người này thay đổi rất nhiều. Từ lời nói cho tới cử chỉ, dường như đều có thay đổi rất lớn. Cô cũng không biết thay đổi như vậy là có ý nghĩa gì, tóm lại, cô vẫn thực tâm thích Phương Hạo Vân.




"****!" Trương Binh dựng ngón tay giữa về phía Đường Dần đang đánh rắm thối, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.



Trên thực tế, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ vừa mới làm loạn, chẳng những nam sinh thấy được, mà cả nữ sinh cũng thấy được, càng trùng hợp là nữ sinh này không phải ai khác, chính là mỹ nữ hội trưởng trong miệng bọn Trương Binh, Trần Thanh Thanh.



Trần Thanh Thanh vừa lúc đang ở tòa nhà khoa học công nghệ đối diện với ký túc xá nam, vừa mới nghe thấy thanh âm của Bạch Lăng Kỳ, là lập tức nhìn thấy cái mặt mẹt của Phương Hạo Vân.



Lúc ấy, cô cực kỳ tức giận, trong lòng không ngừng mắng Phương Hạo Vân là một thằng đểu, rõ ràng đã có đối tượng là em họ của cô, đảo mắt một cái đã đi cò cưa ở trong vườn trường rồi. Con trai à, không có thằng nào là tốt cả.



Cố gắng bình tĩnh tâm tình, Trần Thanh Thanh quyết định gọi điện thoại cho em họ, vạch trần rõ bản chất của Phương Hạo Vân, để cho cô bé thấy được thằng ba này đúng là một kẻ mặt người dạ thú.



Tuy rằng, ngày đó thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với cô là không tốt, nhưng mà làm chị họ, Trần Thanh Thanh cảm thấy rằng mình phải có trách nhiệm không được để cho em họ bị lừa gạt, bị tổn thương.



Suy nghĩ rằng Hàn Tuyết Nhi lúc này có thể đang ở trên lớp, Trần Thanh Thanh lựa chọn phương thức nhắn tin để tố cáo việc Phương Hạo Vân chơi bời lăng nhăng, hơn nữa còn khuyên bảo Hàn Tuyết Nhi, dừng cương trước bờ vực, quay đầu lại là bờ.



Nhưng điều khiến Trần Thanh Thanh không ngờ tới là, Hàn Tuyết Nhi rất mau chóng nhắn tin lại cho cô, chỉ có bốn chữ lớn: "Không cần chị lo."



Trần Thanh Thanh nhất thời vô cùng tức giận, thậm chí còn muốn ném cả cái điện thoại đi để phát tiết. Mình đúng là làm ơn mà lại mắc oán.



" Phương Hạo Vân chết tiệt, cậu chờ đó cho tôi, đều là do cậu sai..." Tỉnh táo lại, Trần Thanh Thanh cũng không trách cứ em họ, mà lại chuyển mối hận sang Phương Hạo Vân. Cô cảm thấy rằng nhất định là Phương Hạo Vân cho em họ uống phải bùa mê thuốc lú gì đó, khiến cho cô bé bị lâm vào mê cung, bị ma quỷ ám vào, ngay cả khả năng phân rõ đúng sai cũng không có.



Trần Thanh Thanh quyết định tìm một cơ hội thích hợp, ra mặt thay cho em họ.



Đương nhiên, ý định mời Phương Hạo Vân gia nhập vào hội võ thuật vẫn chưa tiêu tan, có lẽ nhân phẩm của hắn có vấn đề, có lẽ hắn sinh hoạt thoáng đãng, nhưng mà kỹ năng kungfu của hắn là thật, ít nhất, hắn có thể đả bại Kimura, cũng đã đủ chứng minh giá trị võ thuật của hắn.



...



Phương Hạo Vân lúc này cũng không biết rằng mình đã bị Trần Thanh Thanh trách oan, hận nhầm. Lúc này, hắn còn đang cẩn thận cùng với bà cô Bạch Lăng Kỳ đi về nhà trọ Kim Hoa.



Dọc theo đường đi, Bạch Lăng Kỳ im lặng không nói lời nào, chỉ thi thoảng trừng mắt về phía Phương Hạo Vân, dường như ý là để đợi sau này tính sổ với anh sau.