Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 342 : Hiểu Lầm Tại Quán Cà Phê
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn chú ý nghiên cứu phát triển hạng mục.
Cuối cùng, hắn đưa ra một quyết định lớn mật: Nuôi heo.
Thói đời hiện nay là thịt heo đắt như thịt Đường Tăng, nhưng cho dù là gia đình bình thường cũng không dám dừng ăn thịt. Gần đây hắn chú ý tới một số tin tức, phát hiện ra một số xí nghiệp gia đình nổi tiếng, thậm chí ngay cả những người trong ngành IT cũng đã bắt đầu chú ý tới ngành nuôi heo. Phương Hạo Vân nói ra suy nghĩ của mình cho Trương Mỹ Kỳ, cũng mời cô trợ giúp, nhờ cô dùng những kiến thức chuyên nghiệp của mình để phân tích tiềm năng của việc nuôi heo.
Theo sự tính toán của Trương Mỹ Kỳ, theo tình hình thị trường trước mắt mà xét, nghề nuôi heo đúng là rất có triển vọng phát triển, nhu cầu của thị trường quốc nội là vô cùng khổng lồ.
Hiện tại khả năng nuôi dưỡng heo trong quốc nội còn xa mới có thể thỏa mãn được hết nhu cầu trong nước. Quốc gia thậm chí còn phải nhập khẩu số lượng lớn từ nước ngoài, như là New Zealand, Mỹ. Thịt heo nhập khẩu về hầu hết là thịt đông lạnh, chất lượng dù thế nào cũng không bằng được thịt tươi.
" Hạo Vân, em thật sự quyết định nuôi heo à?"
Ban đầu khi Phương Hạo Vân nói ra, Trương Mỹ Kỳ cũng không có chú ý lắm. Thế nhưng mấy ngày nay thấy lúc nào hắn cũng nghiên cứu về phương diện này, cho nên mới coi trọng hơn.
" Đúng vậy..."
Phương Hạo Vân cười nói: "Chị Mỹ Kỳ, chẳng lẽ chị cảm thấy rằng em hay nói giỡn hay sao... Em đã nghĩ kĩ rồi, em phải có sự nghiệp của chính mình."
" Tập đoàn Thịnh Hâm không phải là của em sao? Em còn nuôi cái gì heo?" Trương Mỹ Kỳ khó hiểu hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Chị Mỹ Kỳ, em muốn trải nghiệm qua lạc thú của việc tự mình gây dựng sự nghiệp... Hơn nữa, tập đoàn Thịnh Hâm hiện giờ hết thảy cũng đã đi vào quy trình, căn bản là không cần em phải quan tâm đến nữa." Phương Hạo Vân tươi cười giải thích.
"Cho dù là gây dựng sự nghiệp, em cũng không nhất thiết phải nuôi heo mà... Em có thể làm việc khác... như là chứng khoán, đầu tư, tài chính, điện tử..." Trương Mỹ Kỳ tóm lại vẫn cảm thấy rằng nuôi heo thì không được tốt cho lắm, tuy rằng chưa rõ là không tốt ở chỗ nào, cô cũng không nói ra được, nhưng mà trong lòng cô vẫn cảm thấy không tốt.
" Chị Mỹ Kỳ, chị xuất thân từ ngành tài chính, chị hẳn là cũng thấy rõ, hiện giờ tài chính thế giới đang ở trong giai đoạn khó khăn. Muốn làm đầu tư hay là tài chính thì rất khó, nhiều khả năng còn không thu hồi lại được vốn. Theo thế cục hiện tại mà xét, nguy cơ tài chính ở những quốc gia phương Tây đang lan ra, trong vòng hai hay ba năm sẽ không dừng lại được. Tình hình ở trong nước hiện giờ cũng khá tốt, đời sống của nhân dân đang ngày một nâng cao, nhu cầu đối với thịt ăn cũng càng lúc càng lớn, nuôi heo đúng là một ngành sản xuất tốt có tiền đồ sáng lạn... Đúng rồi, mấy ngày nay chị không chú ý tin tức à, có một vài ông chủ lớn vốn xuất thân từ làm IT giờ cũng đã bắt đầu nuôi heo ở nông thôn rồi đó..."
Phương Hạo Vân cười nói: "Chị Mỹ Kỳ, có phải là chị cảm thấy rằng chuyện nuôi heo là một chuyện không phải tao nhã cho lắm? Ha ha, có thể kiếm ra tiền là được rồi... Thuận tiện phục vụ cho nhân nhân, hơn nữa đều là người làm lao động, em cảm thấy rằng những người nuôi heo cũng rất là vinh quang."
"Hi hi...!"
Đây mới thực sự là mục đích của Phương Hạo Vân.
"Được..." Phương Tuyết Di đã từng hưởng thụ khả năng mát xa của Hạo Vân, hiệu quả đúng là không tồi.
"Đúng rồi, em phải rời khỏi? Đi đâu?" Phương Tuyết Di hình như có chút máu lên não chậm, một lúc sau mới để ý tới chuyện Hạo Vân phải rời khỏi Hoa Hải mấy ngày.
"Tới thành phố Tây Hải... Bên đó là vùng rừng núi, em muốn khảo sát vụ trại nuôi heo..."
Phương Hạo Vân cũng không nói thật, chuyện của Tạ Mai Nhi càng ít người biết thì càng tốt. Nghĩ đến ngay cả chính cô ấy cũng không muốn cho mọi người biết, nếu không thì cũng sẽ không cố ý giấu diếm không nói gì như vậy.
"Ồ, vậy thì em phải tự chăm sóc chính mình nhé... Nếu không để chị giúp em liên hệ mua vé xe?..." Phương Tuyết Di thân thiết hỏi.
"Không cần đâu, chút chuyện nhỏ này sao dám làm phiền chị được..."
Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, thời gian cũng đã không còn sớm, hỏi: "Chị, hay là chúng ta về đi, em giúp chị mát xa một lúc, buổi chiều em còn có vài việc, sáng mai có thể là em sẽ lên đường rồi."
Phương Tuyết Di gật gật đầu, đứng dậy nói: "Được, em ra trước đi, chị đi tính tiền."
"Để cho phụ nữ tính tiền không phải là phong cách của em..."
" Tới địa ngục đi, chị là chị của em, cũng không phải là bạn... của em."
Ý thức được câu nói của mình có vẻ hơi ám muội, Phương Tuyết Di vội vàng sửa miệng: "Chị là hội viên ở nơi này, dùng thẻ hội viên thanh toán thì sẽ được chiết khấu."
Nói xong liền vội vàng tránh đi.
Phương Hạo Vân mỉm cười, liền ra ngoài chờ trước. Khi tính tiền, bà chủ của quán cà phê Lam Sơn thấp giọng cười nói: "Tuyết Di, rốt cục cũng mang bạn trai tới đây à... Thằng nhóc này không tồi nha, ánh mắt của con khá tốt đó. Nói với con nha, hiện giờ mấy chàng trai tốt cũng không còn nhiều đâu, phải nắm chắc, đừng để cho người ta cướp mất..."