Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 356 : Trợ thủ đã đến
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
"Không thành vấn đề, chị để ở đâu trong nhà?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Em gặp mẹ chị nhờ lấy giúp, mẹ chị biết đó… À, tiện thể em nói với ba mẹ chị luôn, cứ nói là chị sẽ ngủ một đêm với các đồng nghiệp nữ của công ty, tránh để họ suy nghĩ lung tung." Tạ Mai Nhi cẩn thận dặn dò thêm.
Phương Hạo Vân lập tức đích thân đến nhà Tạ gia một chuyến, ban đêm làng quê vắng vẻ, Phương Hạo Vân thi triển bộ pháp linh hoạt, chỉ loáng một cái đã đến căn nhà xập xệ của Tạ gia.
Sau khi nói rõ ý định, Vu Phụng Lan vội vào nhà lấy túi du lịch của Tạ Mai Nhi đưa cho Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, nhờ cháu chăm sóc Mai Nhi giúp cô chú nhé."
Mấy ngày nay, vợ chồng Tạ gia được Phương Hạo Vân yêu cầu nên không gọi hắn là đại thiếu gia nữa, trực tiếp gọi tên hắn cho thân mật.
Ánh mắt Vu Phụng Lan nhìn vào hắn như xem xét con rể tương lai vậy, bà mỉm cười nói: "Gần đây thời tiết trở lạnh, lát nữa cháu về nói với Mai Nhi, bảo nó tối ngủ nhớ đắp mền cho kĩ kẻo cảm lạnh thì nguy."
"Xin dì yên tâm, cháu sẽ chăm lo chị Mai tốt lắm ạ." Phương Hạo Vân vỗ ngực hứa hẹn xong cáo từ rời khỏi Tạ gia.
Đợi sau khi Phương Hạo Vân đi khỏi không lâu, Tạ Đại Khánh nhíu mày hỏi: "Phụng Lan, bà không cảm thấy quan hệ giữa Mai Nhi và Hạo Vân không như bạn bè bình thường à? Theo tôi thấy, quan hệ giữa hai đứa tuyệt đối không giống như Mai Nhi đã nói với chúng ta đâu… Nhà tư tưởng vĩ đại Mac đã từng nói, sẽ không bao giờ tồn tại tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ cả."
"Hô hô!"
Vu Phụng Lan bật cười ý nhị: "Đến giờ ông mới nhận ra đấy hả? Tôi thì sớm biết rồi, tôi biết Hạo Vân thích Mai Nhi nhà mình, nếu không cậu ta sao lại đến giúp chúng ta thoát khỏi bọn ác ôn Lưu gia, còn vượt đường xá xa xôi chạy từ thành phố Hoa Hải đến ngôi làng hẻo lánh của chúng ta đầu tư phát triển kinh tế."
"Ý của bà là Hạo Vân bỏ nhiều tiền như thế đầu tư ở đây chính là vì Mai Nhi nhà mình? Nó có sức hút đến thế à?"
Tạ Đại Khánh lắc đầu nguầy nguậy lo lắng: "Theo tôi thấy chuyện này có vẻ không ổn, người ta Hạo Vân là một công tử giàu có, cậu ta có thật lòng đối xử tốt với con bé Mai Nhi của chúng ta không? Tôi từng nghe nói nhiều rồi, mấy ông chủ lắm tiền nhiều của ngoài thành phố hiện nay đều thích nuôi vợ bé…"
Vu Phụng Lan nghe xong bật cười khanh khách, nói: "Nuôi vợ bé? Thế mà ông cũng dám nói ra miệng… Tôi thì nghe dân làng đồn ở làng bên có một cô Tiểu Hồng ra ngoài thành phố làm công nhân, hình như một thời gian sau làm luôn vợ bé của ông chủ, sau này bị bà vợ của ông chủ phát hiện đến đánh ghen, tạt axit hủy luôn dung nhan của Tiểu Hồng đó…"
"Có chuyện này sao?"
Tạ Đại Khánh thấp thỏm không yên, ông nôn nóng hỏi dồn vợ: "Vậy Mai Nhi nhà mình phải làm thế nào?"
"Ông nói lung tung gì thế? Nghe giọng điệu của ông làm như Mai Nhi nhà mình sẽ trở thành vợ bé của Hạo Vân vậy…"
Vu Phụng Lan oán trách chồng: "Tôi nói cho ông biết, Hạo Vân không phải hạng người đó, ông đừng suy nghĩ bậy bạ, hơn nữa Hạo Vân còn trẻ thế này, nghe nói cậu ta đang là sinh viên trường đại học Hoa Hải, cậu ta kết hôn được sao?"
"Dù sao thì tôi vẫn cứ lo lắng… Như vậy đi, ngày mai bà kêu Mai Nhi đến đây, chúng ta dò hỏi cặn kẽ con mình, nếu hai đứa quả thật đang tìm hiểu nhau chân chính thì tôi không phản đối, còn nếu… xảy ra chuyện như tôi lo lắng thì tôi không thể không can thiệp."
Tạ Đại Khánh nhíu chặt lông mày, hiển nhiên ông nói vậy chỉ xuất phát từ tình thương dành cho con gái của bậc làm cha làm mẹ.
Vu Phụng Lan lại bình thản không có gì lo lắng, con gái và Hạo Vân chắc chắn đang yêu nhau. Đêm đầu tiên Hạo Vân đến thôn Lưu Thủy, hai đứa đã ngủ chung một phòng rồi, chuyện này bà có biết, tuy ở làng quê tư tưởng người dân vẫn còn bảo thủ, nhưng Vu Phụng Lan không hề phản đối. Bà cảm thấy thằng tiểu tử Hạo Vân là một chàng trai tốt, hơn nữa hắn đối xử tốt với con gái bà, người ta là dân thành phố, lối sống hơi thoáng một tí, chưa lấy nhau sống chung trước hình như cũng đâu có gì to tát lắm đâu, dù gì mấy bộ phim chiếu trên ti vi thường hay có đề cập mà…
Trong chiếc túi du lịch của Tạ Mai Nhi toàn là vật dụng cá nhân của cô, có áo ngủ, nội y và cả chiếc áo khoác cô thích nhất. Nhận lấy chiếc túi từ tay Hạo Vân, Tạ Mai Nhi bẽn lẽn hỏi: "Hạo Vân, chị ngủ ở đây, vậy em sẽ ở đâu? Hay là chúng ta làm như buổi đầu tiên, cùng ngủ chung phòng một đêm nữa vậy."
"Em thì sao cũng được…" Phương Hạo Vân gật đầu đồng ý.
"Em giúp chị canh chừng một lát, chị đi thay áo…"
Ý của Tạ Mai Nhi là đừng để người khác vào phòng, nhưng thật ra ngoài kia đã có Hồng Lượng và A Bảo giữ cửa, người khác không thể bước vào được.
Tạ Mai Nhi nhanh chóng thay vào một chiếc váy ngủ chất liệu cotton màu tím, rất thích hợp mặc trong thời tiết mát mẻ chốn làng quê, chỉ có điều cổ áo hơi rộng, Phương Hạo Vân lại tinh mắt, hắn dễ dàng nhìn thấy cặp núi đôi trắng hồng của Tạ Mai Nhi khi cô khẽ cúi xuống.
"Hạo Vân, qua đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện với nhau một chút… Em định khi nào sẽ về Hoa Hải?"
Tạ Mai Nhi sau khi leo lên giường nằm liền lấy mền quấn quanh người như bánh cuốn, vẫy tay bảo Phương Hạo Vân đến gần.
Phương Hạo Vân nghe theo bước tới, một cơn gió thoảng qua, một mùi thơm dìu dịu phảng phất xộc vào mũi, sém chút nữa là hắn mê muội đầu óc, nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại tinh thần, không cho tà niệm phát sinh.
"Đợi sau khi mọi thứ ở đây ổn thỏa, em dự định đến tìm chị Tuyết Di bàn bạc, lấy danh nghĩa của em thành lập một công ty mới ở thành phố Hoa Hải, làm vậy sẽ thuận tiện cho công tác điều hành công việc hơn. Chị Mai, đến lúc đó em sẽ bổ nhiệm chị làm tổng giám đốc, chị phải cố gắng thêm đấy nhé…" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói ra kế hoạch của mình.
"Tổng giám đốc? Thật vậy sao?"
Tạ Mai Nhi lập tức mừng rỡ bật dậy khoa tay múa chân, chiếc mền bị tuột xuống, bộ váy ngủ mỏng tang không thể che đi cơ thể mỹ miều của cô, Phương Hạo Vân ngồi ngay sát bên, bộ đồ lót màu đen đập ngay vào mắt hắn.
"Là thật đó, chị Mai, em mới bước đầu lập nghiệp, đang thiếu nhân lực trầm trọng, em nhờ cả vào chị, chị đừng làm em thất vọng đó nha, em rất tin tưởng vào năng lực làm việc của chị đó."
"Cũng được, chiều theo ý con vậy." Dì Bạch không muốn từ chối tấm lòng thành của Hạo Vân. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Vượt qua ngọn núi này có một con đường tắt, với tốc độ của chúng ta chắc không quá 15" là tới nơi. À, nghe nói ngọn núi này có chó sói đấy, dì phải cẩn thận đi sát vào con…" Phương Hạo Vân ý nhị nói.
"Có con sói háo sắc là con đó…" Dì Bạch lườm hắn một cái.
Sau đó, Phương Hạo Vân chạy trước dẫn đường, hai người nắm tay nhau phóng như bay vượt qua ngọn núi đến thị trấn Hà Hoa. Khi đến trước nhà hàng sang trọng, trưởng thôn Du Phi đích thân ra tiếp đón Phương Hạo Vân.
"Phương thiếu gia, tôi đã đặt sẵn một phòng cho anh rồi, món ăn tôi cũng đã gọi luôn, anh coi còn cần thêm gì nữa không ạ?"
Du Phi thấy có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đi chung với Phương Hạo Vân nên không dám ngỏ ý ở lại tiếp chuyện với hắn. Sau khi Lưu gia sụp đổ, nhiều cán bộ hủ bại trong thị trấn, bao gồm cả trấn trưởng Hà Nguyệt Sơn bị cách chức điều tra, đối với Du Phi rõ ràng là một việc tốt, trước kia ông bị Hà Nguyệt Sơn chèn ép không ngóc đầu lên nổi, giờ thì tốt rồi, nhờ có Phương thiếu gia diệt trừ bọn ác ôn, ngày ông lên thay chức vụ trấn trưởng, ra sức phục vụ cho nhân dân chắc không còn xa nữa.
Uống nước nhớ nguồn, Du Phi tuy không phải hạng người ưa nịnh bợ nhưng ông cũng rất biết ơn Phương Hạo Vân, nay có cơ hội làm ít việc giùm Phương thiếu gia, đương nhiên ông rất vui lòng.
"Du trưởng thôn, cám ơn ông quá, hôm khác tôi sẽ đích thân đến tìm ông để đáp tạ, hôm nay tôi có chút chuyện riêng cần nói với bạn nên không thể giữ ông lại, xin ông thứ lỗi…"
Phương Hạo Vân rất muốn dùng bữa riêng với dì Bạch nên lựa lời đuổi khéo Du Phi.
Du Phi cười hi hí tỏ ra biết điều, có trời mới biết ông có nghĩ bậy trong đầu hay không, vội nói thêm vài câu khách sáo rồi nhanh chóng cáo từ.
Trước đó, Du Phi đã dặn dò kĩ ông chủ nhà hàng phải tiếp đón tận tình khách quý, nếu có điều chi làm Phương thiếu gia không hài lòng, toàn thôn Lưu Thủy sẽ kéo tới hỏi tội.
Ông chủ nhà hàng tất nhiên không dám trễ nải, lập tức vỗ ngực hứa hẹn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Căn phòng có cửa sổ nhìn ra dãy núi xa xa, từng ngọn núi chập trùng nối liền với nhau một màu xanh biếc trải dài.
"Dì Bạch, cảnh sắc ở đây rất đẹp, sau này chúng ta thường xuyên đến đây hưởng thụ hơi thở của thiên nhiên…" Phương Hạo Vân lên tiếng trước xóa tan bầu không khí tĩnh lặng.
Dì Bạch ngẩng đầu lên nhìn trưng trưng vào khuôn mặt thanh tú đối diện, cảm thấy hơi xa lạ, có thể do trước kia tiếp xúc quá nhiều với khuôn mặt cũ của Hạo Vân chăng? Nhưng hơi thở của hắn vẫn rất quen thuộc, mặc cho khuôn mặt đã thay đổi, khí chất của hắn vẫn y như cũ, nhất là đôi mắt ấy, là một minh chứng không bao giờ che giấu được.
Nếu so sánh tỉ mỉ, thật ra khuôn mặt mới này có phần đẹp trai hơn.
Người đàn ông vừa tuấn tú lại tài giỏi như thế, nhất định có rất nhiều cô gái si tình bám theo hắn. Dì Bạch thở dài một tiếng tỏ ra vô cùng chán ngán, không biết tương lai của mình sẽ đi đâu về đâu…
"Thưa quý khách, món ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ…" Ông chủ nhà hàng đích thân dẫn theo nhân viên phục vụ dâng món ăn lên, thái độ phục vụ tỏ ra rất cung kính.
"Thèm chảy nước miếng rồi nè…"
Phương Hạo Vân không nhìn vào những món ăn thịnh soạn bày khắp mặt bàn mà nhìn không chớp mắt vào dì Bạch, buộc miệng thốt lên.
Dì Bạch liếc xéo hắn, thẹn thùng nguýt dài: "Hư quá nha Hạo Vân, dám trêu chọc cả dì nữa à…"
Phương Hạo Vân cười hi hí: "Người ta nói thật lòng mà, sắc đẹp của dì Bạch hấp dẫn hơn cả món ăn, chỉ cần nhìn thấy dì là con hết đói luôn…"
"Ý của con là sao? Con muốn nói dì xấu xí quá nên con nuốt không trôi miếng ăn chứ gì?"
Dì Bạch giả đò tức giận, đưa tay lên sửa lại vài cọng tóc óng mượt tung bay trước trán, thật ra dì đang cố che giấu nỗi vui mừng không cho Phương Hạo Vân nhìn thấy.
Phương Hạo Vân hoảng hốt lên, vội vàng phân bua: "Không phải đâu, dì hiểu lầm ý con rồi, ý của con là dì rất xinh đẹp, con lo nhìn dì nên quên cả cơn đói…"
Nhìn bộ dạng luống cuống của Phương Hạo Vân, dì Bạch nhịn không được bật cười khanh khách, nói thật lòng, dì rất thích nhìn cảnh hắn hoảng lên…
"Hạo Vân, dì nói đùa với con đấy, mau ăn đi, thức ăn nguội hết là không ngon đâu…"
Phương Hạo Vân gắp một miếng thịt vịt đặt vào chén dì Bạch, mỉm cười nho nhã: "Dì Bạch, con biết dì thích ăn thịt vịt nhất…"
"Ờ!"
Trong khoảnh khắc ấy, dì Bạch thậm chí cảm thấy mình như một cô vợ nhỏ hạnh phúc ngồi ăn cơm với chồng.
Một không khí đầm ấm lan tỏa khắp căn phòng, len lỏi vào trái tim hai con người đang ngồi trong đó…