Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 363 : Ngăn cản

Ngày đăng: 02:18 19/04/20




"Thấy cái vẻ này của cô thì tôi đã biết, cô nhất định đã có gian díu với tên mặt trắng này, thôi được... tôi sẽ bỏ cuộc." Huỳnh Bột có vẻ ghen tức, một sự ghen tức thật buồn cười.



Đinh Tuyết Nhu đang đứng sát bên Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Nói với Đinh Vọng Long, tôi và nhà họ Đinh đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu rồi, mong là ông ta đừng có quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."



Đôi mắt âm u đầy sát khí của Phương Hạo Vân nhìn thẳng vào Huỳnh Bột: "Tội chết của mày có thể tha, nhưng tội sống thì khó tha..."



Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên đẩy Đinh Tuyết Nhu ra, khẽ lắc mình một cái, thì đã xuất hiện ngay trước mặt Huỳnh Bột, giương cây đao sắc lạnh trên tay, chém ngay vào cánh tay phải của hắn.



Tốc độ quá nhanh, khiến người nhìn rối cả mắt, với thân thủ của Huỳnh Bột, vốn không cách nào né tránh nổi.



"Á...!"



Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cánh tay phải vương vãi đầy máu tươi rơi trên sàn nhà, Huỳnh Bột vội vàng cầm máu, hắn căm tức nhìn Phương Hạo Vân: "Mày thật ác độc...!"



"Hãy giữ lại cái giả tạo của mày đi, nếu hôm nay tao kém cỏi hơn mày, tin rằng thủ đoạn của mày sẽ còn độc ác hơn tao gấp mười lần, hay trăm lần... sói không ăn được dê, thì đâu thể nói là dê độc ác hơn sói chứ." Phương Hạo Vân nói với vẻ khinh miệt.



Một câu nói đã làm cho Vương Hà, Đinh Tuyết Nhu thức tỉnh. Hai cô như người vừa được tỉnh ngộ, Phương Hạo Vân nói không sai, nếu không phải võ công hắn cao cường hơn, thì hôm người phải chịu vận xui này chính là họ rồi.



"Mắc cười..."



Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì sự kinh ngạc và thông cảm của mình, cứ cho là sói có bị dê đá đi chăng nữa, nhưng nó vẫn là sói, vốn không đáng để thông cảm.



"Không phải không quả báo, mà là thời cơ chưa tới...!"



Vào lúc thích hợp, Vương Hà đã nói ra một câu thích đáng: "Ông anh họ, cái này gọi là quả báo, so với các thuộc hạ của anh, anh đã may mắn hơn nhiều rồi."



Đinh Tuyết Nhu cũng nói một câu thành khẩn: "Về đi, nếu Đinh Vọng Long không muốn nhà họ Đinh bị tiêu diệt từ đây, thì đừng đến đây nữa... ở đây không như ở nước Anh, mà có thể mặc cho các người hô mưa gọi gió chứ."



Tình thế đã bức ép kẻ mạnh, Huỳnh Bột đành nghiến răng cám ơn một tiếng, rồi quay lưng bỏ đi.



Phương Hạo Vân thở phào. Nói với Vương Hà: "Gọi điện cho Đại Phi, bảo anh ta đưa người đến xử lý những cái xác này..."



Xử lý thi thể, là công việc quen thuộc của Đại Phi và những thuộc hạ của hắn.



Vương Hà vội vàng định thần lại, gọi điện cho Đại Phi, nói rõ tình hình cụ thể, mong hắn có thể mau chóng đưa người đến đây, cả căn nhà đều là xác chết, thật là khủng khiếp.


"Muốn tôi đồng ý với điều kiện của anh cũng không khó, anh phải cho tôi tâm phục khẩu phục đã, nếu không thì anh đừng có mơ."



Nói đùa à, lần này Hilton đến để ám sát mục tiêu, hoàn toàn không có ý muốn kéo dài thời gian. Theo như ý định của gã, thì tối nay làm xong việc, nghỉ ngơi một chút, tối mai đáp máy bay trở về tổng bộ của Thiên Đạo. Gã là người Anh được sinh ra và lớn lên ở nước Anh, nên gã vẫn thích ở đất nước của mình hơn…



"Vậy thì xuất chiêu đi ?" Tên bịt mặt nói một câu lạnh lùng: "Anh nhất định sẽ thất bại…"



"Ha ha…!"



Hilton cười một tiếng dài, tiếng cười của gã đã phá vỡ màn đêm nặng nề, vọng đi khá xa, giọng gã khàn khàn nói: "Khẩu khí của anh bạn đây quá lớn, tôi phải xem thử, bản lãnh của anh đây có lớn như khẩu khí của anh hay không."



Trong lúc nói chuyện, râu và tóc của Hilton khẽ rung động, tay phải cầm chặt cây Thước Trừng Phạt đen bóng.



Tên bịt mặt bình tĩnh nói: "Xông vào đi, để tôi được chứng kiến tuyệt kỹ thần kỳ của Thất Tông Tội…!"



Hilton hét to một tiếng, cả người lao đi như mũi tên, khi thân hình đã lao vào không trung, cây Thước Trừng Phạt trong tay đã nhằm vào ấn đường của tên bịt mặt. Những chiêu xuất ra đều là chiêu lấy mạng, rõ ràng là muốn giết chết kẻ địch.



Tên bịt mặt nhẹ thở dài, trong lúc thở dài, hình bóng của hắn đã bay lên trời, như phá tan không trung mà bay ra, hướng về phía Hilton. Nguồn truyện: Truyện FULL



Hilton cầm cây Thước Trừng Phạt trong tay đâm tới, trong phút chốc hắn cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ ngăn cản hắn lại, muốn tiến thêm một bước cũng khó.



Hilton thuận theo tình thế mà nhảy xoay lại, có ý đồ muốn thử hóa giải sức mạnh đó, nhưng điều khiến Hilton ngạc nhiên hơn cả chính là sức mạnh đó vốn không hề được hóa giải chút nào, ngược lại còn thuận theo tình thế mà tiến lên, càng làm tăng thêm áp lực cho gã.



"Hilton, cứ thể hiện hết bản lĩnh thật sự của anh đi… như vậy thật chẳng có ý nghĩa gì…" Tên bịt mặt mỉm cười.



Sau khi Hilton thuận theo thế rơi xuống mặt đất, cuối cùng cũng đã hóa giải được luồng sức mạnh đó, nhưng khí huyết trong người lại cứ lay động. Lại nhìn tên bịt mặt, vẫn đứng trên vị trí cũ, không hề động đậy chút nào.



Hilton cảm thấy mồ hôi lạnh vã ra như tắm, nhuệ khí trong người đã giảm đi nhiều, tự tin cũng vì thế mà giảm sút theo. Lúc đó gã mới hiểu ra, cái đất nước cổ xưa này thật là bí hiểm, chẳng trách Long Đầu không bao giờ có ý định đặt tổng bộ của Thiên Đạo ở Trung Quốc.



"Rốt cuộc anh là ai ?" Hilton lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hét to hỏi.



Tên bịt mặt đanh giọng nói: "Tôi là ai, cũng không quan trọng, điều quan trọng là anh có thể đồng ý với lời đề nghị của tôi không ?"



Nói xong, tên bịt mặt phi thân qua, khóa chặt khí thế của Hilton, chỉ cần gã từ chối, bất cứ lúc nào tên bịt mặt cũng có thể bắt đầu tấn công.