Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 408 : Mẹ tái giá đi
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
"Hừ!" Trác Nhã đột nhiên hừ mạnh một tiếng, sắc mặt lộ vẻ không vui, nhăn nhó nói: "Hai cha con đúng là hai cha con, tính cách giống nhau thật đấy…"
Nghe Trác Nhã nói thế, Phương Hạo Vân nghệch mặt ra giây lát, liền sau đó hắn hiểu ra ý nghĩa sâu xa từ trong câu nói của bà mẹ Trác Nhã, bà muốn nói Phương Tử Lân cũng có hai người phụ nữ sinh con cho ông, hiện nay Phương Hạo Vân chỉ học theo ba mình thôi…
Hắn đâu phải con ruột của Phương Tử Lân, chỉ là hành vi thì đúng là trùng hợp, Phương Hạo Vân chỉ có thể hiểu mình và Phương Tử Lân rất có duyên với nhau, nhưng hắn bị rơi vào thế bất đắc dĩ mà, cũng không biết năm xưa Phương Tử Lân đã xảy ra chuyện gì nữa?
"Mẹ, ý của mẹ là gia đình chúng ta sẽ không ai phản đối chứ ạ?" Phương Hạo Vân muốn cẩn thận xác nhận chính xác.
"Thằng con hư đốn, ba con nếu như biết được dự định của con, nói không chừng ông còn vui mừng không kịp ấy chứ…"
Nói đến đây, Trác Nhã nhớ lại dạo trước bà từng trao đổi với Phương Tử Lân, ông từng thổ lộ hy vọng Hạo Vân có thể sinh thêm nhiều cháu nội cho ông, tốt nhất là bày đủ một đội hình bóng đá, đến lúc đó đứa cháu đích tôn sẽ là đội trưởng, còn ông là huấn luyện viên chính, cả gia đình tụ tập vui đùa thật là hạnh phúc…
Khi đó Trác Nhã còn phản biện lại chồng, nói Hạo Vân không phải dạng đàn ông ưu thói trăng hoa.
Nhưng theo như tình hình hiện tại cho thấy, thằng tiểu tử Hạo Vân cũng chẳng phải người đàn ông tốt đẹp gì, mới có tí tuổi đầu mà đã lăng nhăng với Trương Mỹ Kỳ rồi… Ài…
Trác Nhã quả thật không biết oán trách thế nào nữa.
Cứ tưởng vấn đề phức tạp lắm, ai ngờ giải quyết dễ dàng như thế. Phương Hạo Vân vui mừng khôn xiết, hắn nôn nóng muốn gọi điện thoại cho chị Mỹ Kỳ ngay lập tức, đem tin vui này thông báo với chị ấy để chia sẻ niềm vui chung.
"Hừ, có phải là ngồi không yên chỗ, muốn báo tin vui cho Mỹ Kỳ ngay rồi đúng không?"
Trác Nhã nhìn thấu suy nghĩ của Phương Hạo Vân, nhíu mày căn dặn: "Hạo Vân, mẹ hy vọng con có thể tự kiểm soát bản thân, đừng dan díu với cô gái khác ngoài Mỹ Kỳ và Kỳ nữa, dù sao đây cũng là một xã hội văn minh có pháp luật hẳn hoi, hơn nữa nữ quyền đã được công nhận, không còn giống thời phong kiến nữa, con đừng đùa với lửa đó…" Trác Nhã là ví dụ điển hình, là nạn nhân của chủ nghĩa đàn ông độc tôn, vì thế đối với việc tam thê tứ thiếp bà tuyệt đối không tán đồng.
"Cái này… việc này…" Phương Hạo Vân bị Trác Nhã nói trúng tim đen, chỉ biết cười phá lên che giấu cảm xúc, nói: "Hôm nay con không bận, nếu mẹ có thời gia rảnh thì con sẽ ngồi uống café với mẹ, nghe nói café này xuất xứ từ Việt Nam nên thơm ngon lắm đấy."
Trác Nhã đúng là có công việc bận cần giải quyết, nhưng trước thịnh tình của con trai, cuối cùng bà vẫn quyết định gác lại công việc ngồi nói chuyện với Hạo Vân. Tuy hắn không phải do bà sinh ra, nhưng bao nhiêu năm qua bà đã coi Phương Hạo Vân như con ruột, bà nghĩ mình có trách nhiệm uốn nắn lỗi lầm của đứa con này, tránh cho con trai sa chân vào tội lỗi không thể cứu vãn được.
Về việc này, Trác Nhã không hề phản cảm, vì nếu đối phương quả thật không phải người tốt, đừng nói là Phương Hạo Vân không đồng ý, bà cũng sẽ kiên quyết phản đối đến cùng, suy cho cùng Phương Tuyết Di là con gái cưng của bà, người làm mẹ có ai muốn làm hại con gái? Có ai không hy vọng con gái mình có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn chứ?
"Hạo Vân, việc này cứ quyết định vậy đi nhé… Lát nữa con nhắc thử với Tuyết Di coi phản ứng của chị con thế nào đã." Dừng lại một hồi, Trác Nhã ý nhị buông một câu.
"Vâng, con biết rồi." Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, không tỏ thái độ phản đối.
"Hạo Vân, nếu con không bận việc gì thì ngồi thêm một lát với mẹ… Gần đây luôn bận bịu công việc, khó khăn lắm mới có dịp ngồi tịnh tâm nói chuyện với nhau…"
Trác Nhã đột nhiên lái đề tài sang Phương Tử Lân: "Hạo Vân, có thời gian con hãy khuyên nhủ ba con, gần đầy ông ấy cứ lo làm việc liên tục, nếu cứ tiếp tục thế này, e là sức khỏe ba con không chịu nổi đâu…"
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn trưng trưng vào Trác Nhã, có thể rõ ràng nhận ra một thoáng ai oán trong mắt của mẹ…
Ài… Đúng là làm khó cho Trác Nhã rồi, khó khăn lắm mới tái hợp với người yêu năm xưa, bây giờ có một gia đình hạnh phúc, một sự nghiệp thành đạt, tiếc rằng Phương Tử Lân lại thân mang trọng bệnh.
Phụ nữ ấy, không có đàn ông bên cạnh là không được đâu.
"Mẹ yên tâm đi, chắc chắn con sẽ làm vậy…" Phương Hạo Vân suy ngẫm giây lát, buộc miệng nói: "Mẹ à, sau này lỡ như ba không còn nữa, hay là mẹ tìm người khác tái giá đi, mẹ còn trẻ, nếu tiếp tục sống thế này nửa đời sau của mẹ sẽ khổ lắm đấy…"
Phương Tử Lân chẳng còn trụ được bao lâu, Phương Hạo Vân nói "lỡ như" chẳng qua là muốn nói khéo hơn thôi.
Thật ra hắn nói ra những lời này với Trác Nhã chưa chắc hoàn toàn xuất phát thật lòng, cùng lắm chỉ có một nửa là thật, hắn muốn thăm dò thử bà mẹ này…
Phương Hạo Vân bị Trác Nhã thăm dò mấy lần, tất nhiên hắn phải phản kích lại một lần mới được chứ.
Nghe con trai đề nghị thẳng thừng như thế, Trác Nhã cứng đơ toàn thân, nhưng bà không lên tiếng trách mắng hắn, cũng không tỏ thái độ phản cảm gay gắt, xét từ vẻ mặt có thể thấy bà chỉ hơi chút hoảng loạn, không biết nên xử lí tình huống này thế nào.