Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 41 : Đại hồng bào, cho cậu!
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
" Chị, em không muốn chuyển, em thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, hơn nữa, em cũng không muốn tiêu hoang tiền bạc của gia đình. Ở trọ cùng với chị Mai, mức lương thấp nhất của em cũng đủ tiêu rồi." Phương Hạo Vân thành thực nói: "Chị, đừng xen quá nhiều vào chuyện của người khác, thực ra chị Mai và chị Mỹ Kỳ đều là người tốt."
" Không được, em buộc phải chuyển..." Phương Tuyết Di nói rất dứt khoát, không hề có ý định nhường miếng cho em.
"Chị, em đã lớn rồi, có quyền chọn lựa cuộc sống riêng cho mình." Từ khi trọ cùng với Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân càng lúc càng cảm thấy bà chị này rất tốt, tuy rằng có chút tham tiền, nhưng xét về bản chất thì rất được. Cảm giác Tạ Mai Nhi mang lại cho hắn rất chân thực, rất tự nhiên, cô ấy ham hố tiền tài, khát vọng được gả cho một đại gia kim cương giắt đầy mình. Tuy có chút thô thiển, nhưng lại có vẻ khá thực tế. So với những người con gái dối trá đạo mạo khác thì cô vẫn còn tốt chán.
" Hạo Vân, em..."
Phương Hạo Vân cắt đứt lời nói của chị, nói đĩnh đạc: "Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Chị, nếu như chỉ gọi em tới đây bởi vì chuyện này, thì em nghĩ em phải đi rồi. Đúng rồi, chị Văn Kỳ bảo em liên lạc với tập đoàn Trần Thị, nhân tiện hôm nay có thời gian, em định đi tới công ty đó xem sao, không chừng còn gặt hái được những kết quả ngoài sức tưởng tượng nữa thì sao?" Dứt lời, Phương Hạo Vân cũng quay người chực đi ra.
" Đợi đã!"
Phương Tuyết Di gọi giật cậu em lại, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, lúc này Phương Hạo Vân cũng đưa mắt qua đó, ánh mắt hai người đụng vào nhau. Rất lâu, Phương Tuyết Di điềm nhiên nói: " Hạo Vân, xin lỗi em, chị không nên nổi nóng với em, em nói đúng, em đã lớn rồi, chị không có quyền can thiệp vào đời sống riêng của em. Có điều chị hy vọng em hãy chín chắn lên, em còn nhỏ, lúc này vẫn chưa thể hiểu hết được trong chuyện tình cảm, thế nào là tình yêu. Đừng dễ dãi khi đưa ra quyết định để rồi phải trả giá..."
" Chị, em biết là chị muốn tốt cho em." Phương Hạo Vân thành thực gật gật đầu, rồi nói: "Em biết thế nào là chừng mực mà. Thực ra... thực ra chị cũng nên đi tìm bạn trai được rồi."
" Thằng nhóc xấu xa, chuyện của chị không cần em phải quan tâm, được rồi, bây giờ em có thể đi rồi. Đúng rồi, chuyện ở tập đoàn Trần Thị là mẹ dặn Văn Kỳ bảo em đi tiếp xúc. Thật ra, theo hiểu biết của chị, lần này dự án đầu tư của Trần Thị sẽ không hợp tác với chúng ta. Chị nghĩ ý của mẹ là, hy vọng có thể rèn luyện kỹ năng giao tiếp cho em với đối tác. Cho nên em cũng không cần phải đặt áp lực cao quá, kỳ thực không được thì bỏ đi thôi."
Mỗi lần nhắc đến chuyện tình cảm, thái độ của Phương Tuyết Di đều có chút không tự nhiên. Tuổi tác của cô quả thực đã đến kỳ cập kê nói chuyện tình tứ rồi. Thế nhưng... trong lòng cô có điều khó nói. Cô rất hiểu tâm trạng của cha cô Phương Tử Lân. Nếu như cô nói tới chuyện bồ bịch, thì có nghĩa là cô đã hủy bỏ hoàn toàn tư cách kế thừa của tập đoàn Thịnh Hâm. Phương Tử Lân tuyệt đối sẽ không giao cơ nghiệp đã gây dựng trong suốt bao năm qua của mình cho người khác.
" Chị, mỗi người đều có quyền mưu cầu hạnh phúc riêng cho bản thân, em nghĩ ba không phải người như chị vốn nghĩ. .. Em cảm thấy chị nên tìm một cơ hội nói chuyện thẳng thắn." Phương Hạo Vân không còn khó hiểu với ý của bà chị nữa.
" Hạo Vân... bỏ đi, tạm gác không nói chuyện của chị nữa, chị tự có tính toán cho mình rồi, em lo cho mình là được. Đi đi, chị đang có một bản kế hoạch phải lập ra trước 5 giờ, bây giờ tạm thời không nói chuyện với em nữa." Phương Tuyết Di rõ ràng là muốn lảng tránh chủ đề này. Bắt đầu từ hồi 14 tuổi khi đã bắt đầu hiểu biết về mọi chuyện, Phương Tuyết Di đã biết mình đang phải đối mặt với những sự lựa chọn vô cùng khắc nghiệt và khó khăn. Hoặc là phải hy sinh hạnh phúc, tìm được vũ đài cho mình thể hiện tài hoa, hoặc là mưu cầu hạnh phúc, vứt bỏ cơ hội thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm.
Phương Tuyết Di tính cách cứng cỏi luôn muốn chứng tỏ mình, cho nên cô đã chọn vứt bỏ quyền mưu cầu hạnh phúc. Cô muốn dùng sự nỗ lực của mình để chứng minh cho ba của mình thấy, con gái không hề kém cỏi hơn con trai.
...
Phương Hạo Vân cảm thấy khi Trần Thiên Huy nói câu này, đã có một chút giọng của cha vợ với con rể rồi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn không tránh khỏi có chút ngượng ngùng, trong lòng chỉ muốn kêu oan. Hắn với Trần Thanh Thanh chỉ là quan hệ bạn học đơn thuần, không có tình cảm gì khác.
Trông thấy sự bối rối trong đôi mắt của Phương Hạo Vân, ánh mắt của Trần Thiên Huy có chút khấp khởi mừng thầm.
"Ba, ba còn nói nữa, ba xem mặt Phương Hạo Vân đỏ ửng lên rồi kìa..." Đây là lần đầu tiên Trần Thanh Thanh biết đến một nam sinh hay đỏ mặt như vậy, cảm thấy rất khoái trá. Có điều với những lời nói cộc cằn kia của bố, trong lòng cô có chút không vừa lòng, sao mình lại không gả được cơ chứ? Thật là hận không để đâu cho hết. Không phải cô khoác lác, nếu như cô muốn kết hôn, lập tức sẽ có hàng trăm người đàn ông ưu tú xếp hàng rồi mà xin cầu hôn với cô.
" Ha ha!"
Trần Thiên Huy cười khục khục, mời Phương Hạo Vân ngồi vào văn phòng làm việc, ngước đầu lên điềm nhiên hỏi: "Nghe Thanh Thanh nói, bây giờ cháu đang làm nhân viên nghiệp vụ của tập đoàn Thịnh Hâm, lần này tới đây là vì chuyện đầu tư của tập đoàn bên chú đúng không nào? Cháu biết không, chú vào nghề suốt bao năm qua, nhưng chưa từng đàm phán với nhân viên nghiệp vụ bao giờ cả..."
Phương Hạo Vân ngồi nghiêm chỉnh, khẽ gật gù nói: "Cháu biết, cho nên cháu mới quen chú thông qua học tỷ."
" Đúng vậy, nếu không phải là Thanh Thanh, thì chắc chú đã không gặp cháu đâu." Trần Thiên Huy đột ngột thay đổi chủ đề nói: "Nói thẳng thắn luôn với cháu, dự án đầu tư lần này của chú không có ý định hợp tác với tập đoàn Thịnh Hâm bên cháu..."
"Vậy tại sao chú còn muốn gặp cháu?" Phương Hạo Vân vốn dĩ cũng chẳng ôm quá nhiều hy vọng, có điều hắn không nghĩ rằng, Trần Thiên Huy nãy giờ nhiệt tình sởi lởi như thế bỗng dưng lại độp ngay một câu từ chối thẳng thừng vào mặt hắn.
" Bởi vì chú muốn gặp cháu."
Trần Thiên Huy khẽ trầm mắt xuống, cẩn thận nhìn thật kỹ Phương Hạo Vân, điềm nhiên nói: "Cháu là người đàn ông đầu tiên mà Thanh Thanh nhắc tới trước mặt ta, cho nên ta rất tò mò, Phương Hạo Vân rốt cuộc là một người thế nào, mà lại khiến cho đứa con gái rượu của ta phải ngưỡng mộ như vậy."
"Oạch!"
Phương Hạo Vân có chút bực bội, bận bịu suốt cả ngày trời, hóa ra là cái ông chủ tịch Trần này muốn gặp mình mà chả có quan hệ công việc gì sất, chỉ thuần túy là xem mặt mà thôi.