Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 413 : Ý đồ của Tiểu Điệp
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
"Phương thiếu gia yên tâm, tôi làm việc mà anh còn không yên tâm sao?" Vương Thế Phi vỗ ngực hứa hẹn chắc nịch: "Mấy cô tiếp viên chân dài ở đây đa số đều được chúng tôi lôi kéo từ hộp đêm của Tần gia qua làm, nghề nghiệp của họ vốn đã là phục vụ mua vui cho đàn ông rồi, ngoài ra còn có một số nữ sinh ở các trường đại học gần đây đến làm thêm…"
Nói đến đây, Vương Thế Phi tỏ ra khinh miệt nói: "Phương thiếu gia, đám nữ sinh viên đại học bây giờ đúng thật là hạ tiện, trước kia tôi từng làm đúng theo dặn dò của anh không nhận sinh viên vào làm, nhưng có một số cô ham ăn chơi đua đòi, muốn có tiền vung tay quá trán nên bất chấp tất cả, đòi sống đòi chết vào làm ngoài giờ, trong lúc hết cách tôi đành phải chấp nhận…"
"Không sao!" Phương Hạo Vân nhếch mép cười khẩy: "Nếu đã có người không tự yêu lấy thân mình thì mặc kệ họ vậy, nhưng anh phải nhớ kĩ một điều, những nguyên tắc cần giữ thì nhất định phải giữ cho nghiêm."
"Vâng!" Vương Thế Phi cười đắc ý: "Phương thiếu gia, anh yên tâm đi, tôi bây giờ là người tốt, à, còn là người có văn hóa nữa…"
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng của Kim Gia, Phương Hạo Vân quay đầu về phía ấy, thấy Kim Gia đang bước hùng hổ đi vào, sau lưng ông, Kim Phi mặc kì bào cũng ngún nguẩy lẽo đẽo theo sau, đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu vừa vào cửa đã dán chặt vào Phương Hạo Vân, chưa từng nhìn đi nơi khác.
Phải công nhân thân hình của Kim Phi càng ngày càng hoàn thiện, đã đạt đến mức chuẩn như người mẫu, so với lần đầu tiên Phương Hạo Vân gặp cô đúng là khác xa một trời một vực.
Kim Phi tốn biết bao công sức sửa soạn cho mình xinh đẹp như thế, hình như hoàn toàn là vì muốn lấy lòng Phương Hạo Vân, tất nhiên mục đích sâu xa là gì tin chắc chỉ có trong lòng cô mới biết rõ nhất.
"Phương thiếu gia, ả Kim Phi này đúng là ngày càng có chất lượng đó nha…"
Ánh mắt của Vương Thế Phi liếc một cái vào cặp mông đầy đặn của Kim Phi, chỉ có điều trong lòng hắn không hề có ý nghĩ xa rời thực tế chút nào, vì hắn biết rõ cô gái kia là của Phương thiếu gia, hắn tuyệt đối không xâm phạm vào khu vực cấm kị ấy được.
Tất nhiên, Vương Thế Phi cũng không phải hạng người ăn tạp như heo, bao nhiêu năm qua, trong số các cô gái từng lên giường với hắn, nhan sắc thân hình đẹp hơn Kim Phi không hề ít.
Chỉ là bây giờ có Tiểu Điệp, hắn đã tu tâm dưỡng tính, vừa nãy liếc nhìn Kim Phi chỉ xuất phát từ bản năng ham muốn của đàn ông.
"Phương thiếu gia, tôi dẫn mọi người lên phòng nói chuyện." Vương Thế Phi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đợi khi tâm trạng bình tĩnh lại, hắn dẫn Phương Hạo Vân và hai anh em Kim Gia đi lên một căn phòng sang trọng nằm trên tầng 2.
Sau khi chào hỏi một tiếng, Kim Gia và Phương Hạo Vân kề vai đi lên lầu, hai người nhìn nhau một cái rồi không nói gì thêm, dù sao cũng là chốn đông người, nói chuyện ở đây không phù hợp cho lắm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vương Thế Phi nghe vậy quên hết chuyện không vui trước kia, đưa tay sờ soạng vào mông Tiểu Điệp, nhéo một cú cho đã tay, cười khả ố nói: "Hô hô, xem ra đêm nay anh tu thành chánh quả rồi…"
Tiểu Điệp hai má ửng đỏ, thẹn thùng trách yêu: "Thế Phi, em vẫn còn trong trắng… anh phải nhẹ nhàng một chút đó."
Câu này nói ra, Vương Thế Phi càng mừng như bắt được vàng, nên nhớ muốn kiếm một cô sinh viên vừa xinh đẹp vừa còn trong trắng trong thời buổi hiện nay khó hơn bắc thang lên hỏi ông trời.
"Hí hí!" Vương Thế Phi nheo mắt khoái chí, siết tay ôm chặt Tiểu Điệp hơn.
Tiểu Điệp trong lòng mang đầy cảm xúc phức tạp, chưa chắc cô đã thật lòng yêu Vương Thế Phi, nhưng vì tương lai của mình, cô đành phải đem tấm thân trong trắng của mình dâng hiến cho hắn.
Lòng người khó dò như biển sâu, nhất là các cô gái, càng là động vật ưa thay đổi chẳng biết đâu mà lần.
Nhớ khi xưa, Tiểu Điệp vì mưu sinh nên vào Kim Bích Huy Hoàng làm nhân viên tiếp thị bia rượu, trong đầu cô chỉ nghĩ tới có hai bữa ấm no, có tiền để đóng học phí, trái tim cô gái thuần khiết biết bao.
Nhưng nay lại khác, được Vương Thế Phi yêu thương chiều chuộng, cô một bước lên mây, giải quyết được ấm no và tiền học phí, còn được hưởng thụ chất lượng cuộc sống giàu sang, trong lòng đương nhiên toan tính sâu hơn, tầm mắt cũng đặt cao hơn xa hơn hồi trước…
Trong căn phòng bên cạnh, Phương Hạo Vân vừa ăn vừa tiếp chuyện với Kim Gia, chỉ nói những chuyện chẳng ăn nhập vào đâu.
Nhưng từ ánh mắt của Kim Gia có thể nhận ra ông đang bức bối, hoặc có thể nói ông đến đây không phải để nói chuyện phiếm, trong lòng ông đang canh cánh lời hứa của Phương Hạo Vân với ông hôm đó, và việc quan trọng sẽ bàn vào hôm nay.
Kim Phi lại say sưa nâng ly uống liên tục với Phương Hạo Vân, hình như không bận tâm đến việc gì khác ngoài thú vui ăn chơi.
Phương Hạo Vân vẫn giữ nét mặt bình thản, uống thêm một ly rượu vang vào bụng, hắn mới chủ động nhắc đến chủ đề câu chuyện đêm nay: "Kim Gia, hôm nay tôi hẹn ông đến đây là muốn thông báo với ông một tiếng, phía chính phủ tôi đã thu xếp xong rồi, từ nay về sau ông đã có thể mặc sức vùng vẫy… Chỉ có điều…"