Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 417 : Ra tay
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
Nói đến đây, Phương Hạo Vân đột nhiên bồi thêm một câu: "Có lẽ người mang mặt nạ Ngộ Không có thể phán tội tử hình chúng."
"Người mang mặt nạ Ngộ Không là ai?" Hàn Tuyết Nhi lần đầu tiên nghe nói đến cái tên này, trố mắt ngạc nhiên.
"Là một nhân vật chính nghĩa như người dơi!" Phương Hạo Vân giải thích gỏn lọn.
"Hiệp sĩ bóng đêm, người dơi…" Hàn Tuyết Nhi sáng mắt lên, ghé sát đầu vào Phương Hạo Vân, nói nhỏ: "Anh Hạo Vân, là anh đúng không?"
Hai người ghé sát đầu vào nhau, hơi thở thơm tho của Hàn Tuyết Nhi xộc vào mũi Phương Hạo Vân, khiến hắn cảm thấy rạo rực trong lòng, nhưng trước mắt không phải lúc phân tâm, dẹp hết đám rác rưởi này mới là việc cần làm.
"Ờ!" Phương Hạo Vân tập trung tinh thần, đáp khẽ một tiếng. Hàn Tuyết Nhi biết được bí mật lớn nhất về thân phận của hắn nên thân phận người mang mặt nạ Ngộ Không hắn cũng không định giấu giếm cô bé.
Sau khi được Phương Hạo Vân xác nhận, đôi mắt Hàn Tuyết Nhi trầm trồ sùng bái: "Anh Hạo Vân, anh giỏi quá!"
"Chúng đến rồi đấy!" Hàn Tuyết Nhi nghiêng đầu liếc xéo đám lưu manh cậu ấm đang từ từ áp sát chỗ ngồi của họ, vẻ mặt gian manh không mang ý tốt.
Phương Hạo Vân dửng dưng như không nhìn thấy, Hàn Tuyết Nhi cũng không hề lo lắng, chỉ là vài tên cắc ké kỳ nhông, đúng là không có gì cần lo lắng cả.
"Anh Hạo Vân, cho em xem miếng ngọc anh đeo trên cổ đi, anh mua ở đâu vậy? Miếng ngọc đẹp quá!" Vừa rồi Hàn Tuyết Nhi ghé sát đầu vào người hắn đã nhìn thấy miếng ngọc, trong lòng thích thú, lúc này cô muốn Phương Hạo Vân tháo xuống cho cô cầm chơi.
"Cái này ấy à…" Nếu không phải Hàn Tuyết Nhi nhắc đến, Phương Hạo Vân đã sớm mất trên cổ mình có đeo một miếng ngọc, hắn tiện tay tháo xuống đưa cho Hàn Tuyết Nhi, nói: "Cái này là ba của anh để lại đó…"
Thật ra miếng ngọc đó từ khi Phương Hạo Vân sinh ra đã được đeo trên cổ, nhưng chuyện này không thể nói cho Hàn Tuyết Nhi biết được.
Tuy hiện nay Hàn Tuyết Nhi biết thân phận của hắn, nhưng chỉ dừng lại ở thân phận sát thủ mà thôi. Còn việc hắn thay đổi khuôn mặt làm đại thiếu gia của Phương gia thì cô không hề biết… Cô cứ tưởng Phương Hạo Vân là sát thủ, cũng là đại thiếu gia của Phương gia, hắn cùng lúc mang thân phận.
"Miếng ngọc tinh xảo quá! Cái này chắc đáng giá lắm nè. Anh Hạo Vân có thể cho em mượn đeo mấy ngày được không?" Hàn Tuyết Nhi đỏ mặt nũng nịu, vừa như năn nỉ vừa giống mệnh lệnh.
"Muốn chạy à?" Phương Hạo Vân không thích lo chuyện tào lao, nhưng hễ hắn quyết định mó tay vào thì sẽ can thiệp đến cùng, chỉ thấy hắn lướt như cơn gió, toàn thân như luồng điện bắn đi, lập tức xuất hiện chắn trước mặt Hoàng Kỳ Hùng.
"Ma…" Ngày thường Hoàng Kỳ Hùng quen ức hiếp người khác, những người bị hắn ức hiếp toàn là học sinh có gia cảnh nghèo khó, số học sinh này thấp cổ bé họng, lo ngại trước quyền thế của Hoàng gia nên bị đánh không đánh trả, bị mắng không mắng trả, lâu ngày như thế Hoàng Kỳ Hùng còn tưởng mình là siêu nhân khiến ai nấy cũng sợ ấy chứ.
Võ nghệ cao siêu như Phương Hạo Vân hắn lần đầu được thấy, lúc này toàn thân hắn như bị đông cứng, chỉ sém chút là són cả ra quần.
Thấy Hoàng Kỳ Hùng run lẩy bẩy từng chập, Phương Hạo Vân khinh khỉnh nói: "Mau viết một bản thú nhận tội trạng đi, tao có thể thả mày rời khỏi đây, bằng không… tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết…"
Giọng nói lạnh băng không hề pha chút hơi thở tình cảm, Hoàng Kỳ Hùng có cảm giác mình đang đứng trong phòng chứa xác, toàn thân run lên bần bật.
"Cái gì mà bản thú tội?" Hoàng Kỳ Hùng lấy hết can đảm nói: "Tôi… tôi đâu có làm gì, tôi không có tội."
"Viết hết những tội ức hiếp con gái nhà lành của mày ra, nếu không hôm nay mày đừng hòng rời khỏi chỗ này…" Phương Hạo Vân tuy không phải người tốt nhưng hắn có nguyên tắc làm người, thứ cặn bã tán tận lương tâm như Hoàng Kỳ Hùng, hắn tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
"Anh… anh nói bậy…" Oai phong của Hoàng Kỳ Hùng đã sớm tiêu tan từ lâu, dưới ánh mắt đe dọa đầy uy lực của Phương Hạo Vân, nỗi sợ trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt, nhưng việc nhận tội tất nhiên hắn sẽ không làm. Hoàng Kỳ Hùng không phải thằng ngu, hắn biết rõ một khi viết ra bản thú nhận tội trạng thì hắn sẽ toi đời, đến lúc đó ngay cả đứa anh trai thần thông quảng đại của hắn cũng chưa chắc có thể giúp hắn thoát tội.
Mấy năm nay, Hoàng Kỳ Hùng ỷ vào anh trai, ỷ vào quyền thế của Hoàng gia nên ngang tàng hống hách, làm biết bao nhiêu chuyện xấu, thật ra ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ hết, tóm lại là rất nhiều rất nhiều…
Phương Hạo Vân quác mắt giận dữ vào mấy tên cậu ấm đứng lúc nhúc sau lưng Hoàng Kỳ Hùng, gằn giọng: "Cả chúng mày nữa, ai viết bản thú tội sẽ được an toàn rời khỏi đây, đây là cơ hội duy nhất của chúng mày."
Hoàng Kỳ Hùng quay đầu lại nhìn, thấy đã có người cầm giấy bút lên bắt đầu viết… Hắn vốn định lên tiếng quát mắng đồng bọn, nhưng lại không dám hành động dại dột trước mặt Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân giữ thái độ thản nhiên, ánh mắt vẫn sắc lạnh như băng: "Nếu chúng mày không biết nắm bắt lấy cơ hội tao ban cho, vậy thì đừng trách tao không nương tay nhé…"
Hoàng Kỳ Hùng liếc qua phía Hàn Tuyết Nhi, đôi mắt xoay tròn, vội mở miệng cầu xin: "Hàn tiểu thư, Hàn gia và Hoàng gia tuy không có giao tình thân thiết, nhưng đều là danh gia vọng tộc ở thành phố Hoa Hải, ngày thường cũng có chút qua lại trong các mối quan hệ kinh doanh, cô hãy giúp tôi nói tốt vài lời đi, chuyện hôm nay là chúng tôi mạo phạm, dại dột gây hấn với vị đại ca đây… Tôi xin thề từ nay về sau tuyệt đối không dám gây sự với cô và bạn của cô nữa, có được không vậy?"