Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 424 : Làng quê không yên tĩnh

Ngày đăng: 02:19 19/04/20




"Được thôi!" Phương Hạo Vân không từ chối, nói: "Chúng ta đến bên bờ hồ dạo chơi đi…"



Hai người đi bên nhau tản bộ dưới ánh trăng sáng lung linh huyền ảo, không gian thật lãng mạn, nhìn vào như một đôi tình nhân.



Suốt đường đi hai người không ai nói với ai tiếng nào, cứ lặng lẽ bước đi.



Không bao lâu sau, hai người đã đến bên bờ hồ, nước chảy róc rách, chốc chốc lại có tiếng dế gáy vui tai… Phương Hạo Vân có thị lực tinh nhạy, thậm chí còn nhìn thấy vài con cá lội tung tăng dưới làn nước trong xanh.



Cảnh sắc nơi đây đẹp tuyệt, so với các công viên nhân tạo trong thành phố lớn, nơi đây mang hơi thở đại tự nhiên, tạo cho người ta cảm giác thư thái khoan thai.



Sự thật chứng minh xây dựng khu du lịch sinh thái ở thôn Lưu Thủy là một quyết định sáng suốt, Phương Hạo Vân tin tưởng sau này nơi đây sẽ trở thành một mỏ vàng mang lại lợi nhuận kết sù cho hắn.



"Hạo Vân, đang nghĩ gì vậy?" Tuy ánh sáng yếu ớt khi mờ khi tỏ, nhưng Tạ Mai Nhi vẫn chú ý vẻ mặt đăm chiêu của Phương Hạo Vân, khoảnh khắc người đàn ông này đăm chiêu suy nghĩ thật thu hút…



Phương Hạo Vân đang định lên tiếng, ai ngờ bụi cỏ cách đó không xa phát ra tiếng sột soạt…



"Hình như có người?" Phương Hạo Vân nói nhỏ: "Bụi cỏ bên kia có người…"



Theo phán đoán của Phương Hạo Vân, tiếng động phát ra từ bụi cỏ cách họ khoảng 10m, chỉ là cây cối um tùm nên hắn không nhìn rõ là ai.



Tạ Mai Nhi suy nghĩ giây lát, nói: "Khuya thế này rồi, chắc không có ai đâu… có thể là mèo hoang hay là chồn cáo gì đấy…"



Thôn Lưu Thủy xung quanh là núi bao bọc nên thỉnh thoảng trong thôn cũng xuất hiện động vật hoang dã, mấy năm trước nghe nói còn có chó sói vào thôn bắt gia súc ăn thịt, báo hại dân làng phải huy động lực lượng vây bắt suốt mấy ngày liền.



"Uhm!" Phương Hạo Vân đáp khẽ.



Nhưng lúc này trong bụi cỏ lại có tiếng động vọng ra, lần này là những âm thanh khiến hai người đỏ mặt. Tiếng đàn ông thở hổn hển, tiếng đàn bà rên rỉ sung sướng và tiếng hai cơ thể va vào nhau phành phạch.



Tạ Mai Nhi cứng đờ ra, tiếng động như thế cô không hề xa lạ gì, lúc ở khu nhà Lam Tâm, căn phòng của chị Mỹ Kỳ ở kế bên cứ hay vọng sang phòng cô những âm thanh giống hệt vậy.
"Ờ, chị sẽ cố gắng không phụ kì vọng của em đối với chị." Tạ Mai Nhi thấy Phương Hạo Vân đối xử tốt với mình, nắm chặt tay tự hứa sẽ cố gắng hơn.



Phương Hạo Vân nheo mắt: "Chị Mai, sáng sớm mai chị đưa ra bàn bạc với Bạch Phúc, giáo dục tác phong cho nhân viên kĩ hơn, đừng để xảy ra những chuyện như vừa nãy nữa."



Khó khăn lắm mới lái sang chuyện khác, bây giờ tên Hạo Vân đáng ghét lại nhắc đến, Tạ Mai Nhi liếc xéo hắn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Chị nhớ rồi, chị sẽ bàn với Bạch Phúc nghĩ ra đối sách."



Phương Hạo Vân nói tiếp: "Đằng Phi cần những nhân tài hội tụ đủ tài đức, nếu có tài mà không có đức thì chúng ta thà không cần… Chị nhớ kĩ lời em, sau này tuyển chọn nhân lực phải nghiêm khắc hơn nữa."



Tạ Mai Nhi nghiêm túc gật đầu: "Em yên tâm đi, chị sẽ soạn thảo thêm nội quy của công ty, em là chủ tịch tập đoàn không tiện ra mặt, việc này cứ để chị lo hết…"



"Ha ha!" Phương Hạo Vân cười phá lên: "Vậy thì nhờ cả vào chị đấy, chúng ta phải quản thúc tốt nhân viên, nhưng đồng thời cũng không gò ép, cần tạo không gian cho họ phát huy hết tài năng, thế mới là một doanh nghiệp hiện đại…"



"Chị đã thu xếp kế hoạch với Bạch Phúc, không bao lâu nữa sẽ tiến hành chỉnh đốn những gì còn thiếu sót…" Nói đến việc công, Tạ Mai Nhi lập tức xua tan bối rối, thao thao bất tuyệt.



Vốn dĩ Tạ Mai Nhi định nói một số chuyện riêng với Hạo Vân, nhưng bị đôi nam nữ kia ảnh hưởng nên đành tạm gác lại, chuyển sang bàn về tương lai phát triển của công ty.



Đợi khi hai người kết thúc cuộc nói chuyện đã hơn 11h đêm, gió lạnh càng khắc nghiệt hơn, Tạ Mai Nhi lạnh buốt.



Phương Hạo Vân tỏ ra ga lăng cởi áo khoác ra khoác lên người Tạ Mai Nhi, mỉm cười đề nghị: "Chị Mai, không còn sớm nữa, chúng ta quay về đi, nếu không ba mẹ chị trông ngóng đó."



"Ờ!" Tạ Mai Nhi ấm ức lắm, nếu không vì đôi nam nữ vô liêm sỉ kia thì cô đã tâm sự với Hạo Vân được rồi.



Hai người cùng nhau đi về, suốt dọc đường không ai nói với ai tiếng nào, khung cảnh trở nên yên tĩnh. Đột nhiên, Tạ Mai Nhi nhìn thấy một vật rơi ở dưới đất.



Cô hoảng hốt hét toáng lên, nhảy tránh sang một bên không muốn mình giẫm lên thứ ấy nhưng khi nhảy lại bị trượt té lăn ra đất.



Phương Hạo Vân đang đăm chiêu suy nghĩ kế hoạch phát triển trong tương lai của tập đoàn Đằng Phi, không hề để tâm đến Tạ Mai Nhi, đợi khi nghe tiếng hét đau đớn của cô mới bừng tỉnh, lúc này đùi phải của Tạ Mai Nhi bị cứa vào đá nhọn khi ngã xuống, máu tươi rỉ ra từ vết thương.