Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 43 : Chị em trở mặt?

Ngày đăng: 02:14 19/04/20




" Cháu lại nhầm rồi, chú khởi nghiệp không phải từ hắc đạo, mà là từ phụ nữ. Nói trắng ra, chú gây dựng nên cơ nghiệp nhờ sự giúp đỡ của mẹ Thanh Thanh. Việc thành lập công ty bảo vệ là chuyện về sau, hơn nữa chú chỉ muốn bảo vệ chính mình. Còn về quy mô phát triển sau này lớn mạnh, là nằm ngoài dự kiến của chú." Trần Thiên Huy chuyên tâm giải thích.



Phương Hạo Vân hình như đã hiểu được điều gì đó, điềm nhiên nói: "Cháu hiểu rồi, trên hắc đạo chú gặp phải một phiền phức lớn, cho nên muốn mau chóng tách ra thành hai công ty, để tránh bị ảnh hưởng tới tài sản chính đáng mà chú đã làm nên?"



" Cháu rất thông minh!" Trần Thiên Huy mỉm cười nói, xua xua làn khói thuốc, ánh mắt chuyển về nhìn Phương Hạo Vân, tán thưởng nói: "Hạo Vân, thật sự chú rất kỳ vọng và tán thưởng cháu đấy."



"Rốt cục thì chú đã dây dưa xích mích với nhân vật nào thế, tại sao lại khiến cho chú cảm thấy sợ hãi và đe dọa như vậy?" Phương Hạo Vân hỏi.



" Nói thực lòng, chú cũng không biết nữa, nhưng chú có thể cảm thấy được điều đó." Trần Thiên Huy thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Hai vụ án bắt cóc ở tập đoàn Hàn thị cháu biết chứ? Chú nghĩ bàn tay hắc ám đứng đằng sau vạch kế hoạch chính là kẻ địch của chú."



" Chỉ là trực giác?" Phương Hạo Vân hỏi thăm dò.



Trần Thiên Huy khẽ nhăn mặt, rồi gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, chú không có chứng cứ nào hết, nhưng chú có thể cảm nhận được nguy hiểm đang kề cận. Những người ở độ tuổi của chú đều vậy, đứng trước nhiều lần vào sinh ra tử ngàn cân treo sợi tóc, cho nên trực giác rất chuẩn xác."



" Vậy có một đối tượng nghi ngờ cụ thể nào không?" Phương Hạo Vân bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, nếu như nằm trong tầm tay, hắn có thể giải quyết triệt để những mớ phiền phức đó. Kết hợp với những tin tức từ đám Thập Nhân bang, Phương Hạo Vân đã hiểu rõ tập đoàn Hàn thị bị bàn tay đen xử lý vì một dự án mở con vịnh Kim Thủy của chính phủ. Mà thật là trùng hợp, tập đoàn Thịnh Hâm cũng có phần trong đó.



Nếu quả thực câu chuyện là như vậy, tập đoàn Thịnh Hâm cũng rất có khả năng trở thành đối tượng tấn công của thế lực bàn tay đen.



Nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù chuyện này không liên quan gì tới tập đoàn Thịnh Hâm, nhưng khi suy nghĩ tới Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân cảm thấy mình cũng cần phải giải quyết triệt để những phiền toái này.



Dù sao đêm đầu tiên trở thành phụ nữ của Hàn Tuyết Nhi hắn cũng đã dự tính rồi, ngoại trừ hắn ra, những kẻ khác không có quyền ra tay đối phó với cô ấy.



Trần Thiên Huy trầm ngâm một lúc, lập tức cười nói: "Nói thế nào nhỉ, đối tượng nghi vấn thì có vài người, có điều không có cách nào chứng thực cả. Tuy nhiên, đợi qua vài bữa nữa, câu chuyện sẽ dần dần sáng tỏ thôi."



" Thế nào cơ ạ?" Phương Hạo Vân hỏi dồn.



" Bởi vì chỉ thời gian ngắn nữa thôi, chính phủ sẽ chính thức xác định doanh nghiệp hợp tác trong kế hoạch mở rộng trùng tu con vịnh Kim Thủy... Đúng rồi, Hạo Vân, tại sao cháu lại quan tâm tới những chuyện này như vậy?" Trần Thiên Huy không thay đổi sắc mặt nói: "Có phải cháu đã đổi ý rồi không? Muốn giải quyết công việc giúp chú?"



Phương Hạo Vân lắc đầu: "Chú Trần quá đề cao cháu rồi, không chừng cháu chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi."
"Ba, ba nói hôn sự gì cơ..." Đúng lúc này, Trần Thanh Thanh đẩy cửa bước vào, có điều hình như cô chỉ nghe thấy câu nói cuối cùng.



" Chú A Lượng, chú cũng ở đây à." Trần Thanh Thanh biết địa vị của A Lượng ở trong lòng của bố, cho nên xưa nay không coi hắn là tên lâu la, mà kính trọng gọi bằng chú.



" Thanh Thanh, ông chủ, hai người cứ nói chuyện, tôi phải đi ra ngoài bàn chút chuyện." A Lượng là người trầm tính khó hiểu, chỉ biết lo công chuyện, không phải là người thích buôn chuyện.



" Đúng rồi ba, ba vẫn chưa trả lời câu hỏi của con đâu?" Trần Thanh Thanh háo hức hỏi.



" Ha ha!"



Trần Thiên Huy nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên đi tới, cầm lấy trong tay cực phẩm Đại hồng bào mà Phương Hạo Vân đưa lúc nãy, nói rất đắc ý: "Thanh Thanh, nếu như ba không đoán nhầm, chiếc hộp Đại hồng bào này là con lấy của chú Chương lần trước đến thăm ba rồi mang tới đây đúng không? Tại sao bỗng dưng trong nháy mắt lại rơi vào tay của Phương Hạo Vân rồi?"



Nghe ba nói vậy, Trần Thanh Thanh cũng có chút thẹn thùng, quen béng luôn câu hỏi về hôn sự vừa xong, cô ngượng ngùng cười trừ: "Con làm sao biết được cái thằng ngốc đó đến cả việc tặng quà cũng không biết, bí quá chả biết làm sao nên đành phải..."



" Ha ha, lắm trò lắm, Thanh Thanh, bây giờ thì ba đã biết con đang bao che cho chàng trai đó nha..." Chuyện về hộp trà lá, lại một lần nữa chứng thực suy nghĩ của Trần Thiên Huy về con gái.



Trần Thanh Thanh tự nhiên nghe ra phần ý châm chọc nào đó trong giọng của ba, lại nghĩ tới hiểu lầm lúc trước của cô em họ, trong lòng lại trào lên cơn phẫn nộ, cục cằn nói: "Bố, con mệt rồi, con đi đây..."



" Thanh Thanh, con có tâm sự? Là ai khiến con không vui thế?" Trần Thiên Huy lúc này mới phát hiện ra con gái đang không được vui cho lắm.



" Đúng rồi, chẳng phải con đi thăm Tuyết Nhi sao? Sao, hai chị em lại xích mích rồi à?" Trần Thiên Huy quan tâm hỏi.



" Ba, con về trường nghỉ đây, hôm khác lại đến thăm bố." Nói rồi, cô cũng không đợi thăm dò thái độ của Trần Thiên Huy, đã lập tức quay ngoắt người bỏ đi.



...



Lúc Phương Hạo Vân đi về công ty, công ty đã hết giờ làm. Vốn định bụng sẽ về nhà kể cho bà chị biết kết quả chiến sự, không ngờ điện thoại của Phương Tuyết Di lại gọi tới, hỏi thăm kết quả cuộc gặp của Phương Hạo Vân chiều nay, được biết bà chị vẫn còn đang làm thêm giờ ở trên văn phòng, hắn vội vàng đi thang máy lên lầu.