Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 443 : Chữa thương

Ngày đăng: 02:19 19/04/20




Sau giây phút sững sờ, cả hai đồng thanh hỏi: "Làm sao cậu/anh biết được đao pháp của chúng tôi?"



Phương Hạo Vân cười nhạt: "Thất Tuyệt Đao Pháp của Đại Đao Vương năm xứa tôi đã từng chứng kiến, hơn nữa bản thân còn...có điều đao pháp của các người còn thiếu hai thức, mà đó lại là hai thức lợi hại nhất!"



Lời này vừa nói ra càng khiến bọn họ thêm kinh ngạc. Người thanh niên nhìn anh trai, bật thốt lên: "Anh hai, những gì hắn nói là sự thật sao?"



"Vị anh hùng này...xin hỏi rốt cục cậu là ai, sự phụ là người nào...tại sao lại quen thuộc với Thất Tuyệt Đao Pháp của Vương gia tôi đến như vậy? Xin vui lòng cho biết rõ..." Nói tới chỗ này, người nọ cung kính thưa: "Chúng tôi là truyền nhân của đao pháp Vương gia, cũng là con cháu của Đại Đao Vương Ngũ...Theo tôi được biết, đao pháp này hiện tại ở trên đời ngoại trừ hai anh em chúng tôi ra thì người khác không thể nào biết được...



"Tên tôi là Hạo Vân, hai người xưng hô thế nào?" Phương Hạo Vân giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn.



"Tôi là Vương Đại Ngưu!"



"Còn tôi là Vương Nhị Ngưu, em trai của anh ấy!"



"Đạ Ngưu, Nhị Ngưu?"



Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, không ngờ danh tính của họ lại mộc mạc như vậy. Hắn có cảm giác như mình quay về cả trăm năm trong quá khứ, bởi lẽ thời đại ngày nay còn ai mà đặt tên như thế nữa? Chẳng phải sẽ bị người ta cười chết hay sao?"



"Hại vị, khách sáo rồi...!" Phương Hạo Vân cười nhạt một tiếng, sau đó hươ tay múa thanh đoản đao, thi triển Thất Tuyệt Đao Pháp chính tông của Vương Gia.



Do có vẫn còn đề phòng hai người này nên lúc múa đao, hắn âm thầm đề tụ nội gia chân khí vào thanh đao, khiến cho xung quanh như nổi gió lốc, cây cối hai bên nhất thời bị kinh phong thổi bay, khí thế kinh người.



Mắt thấy đường đao của Phương Hạo Vân, hai anh em nhà họ Vương liền trợn tròn mắt nhìn. Bọn họ tầm tự trách mình đã làm xấu hổ tông môn, không xứng làm truyền nhân của của Đại Đao Vương Ngũ, tất nhiên là do người ta múa đao còn thuần chất hơn chính mình nữa...Nhất là hai thức cuối cùng kia chính là tinh túy của Vương gia đao pháp. Vương Đại Ngưu cũng chỉ từng nghe qua thôi chứ chưa được nhìn thấy, còn Vương Nhị Ngưu thì đích thực là mới lần đầu nghe nhắc tới, chẳng qua chiêu thức của Phương Hạo Vân có nhiều nét quen thuộc với Vương gia đao pháp nên hắn vẫn có thể nhận ra được.



Đợi đến khi Phương Hạo Vân kết thúc màn trình diễn thì hai vị đồng chí Đại Ngưu, Nhị Ngưu đã đứng ngây như tượng gỗ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Vương Đại Ngưu lắp bắp hỏi: "Vị anh hùng này, cậu khẳng định mình họ Phương chứ không phải họ Vương à...Nếu đã khác họ với chúng tôi rhi2 làm sao có thể thi triển thành thạo Vương gia đao pháp đến như thế?"




"Phương thiếu gia, anh khẳng định mình có thể tự xử lý sao? Bạn của anh bị trúng đạn đó, chẳng lẽ ngay cả thuốc men cũng không cần?" Vương Nhi Ngưu là một người thành thật, hắn thấy mình có nghĩa vụ phải nhắc nhở Phương thiếu gia này một câu qua đó cũng biểu hiện chút lòng thàng của mình, để qua đó Phương Hạo Vân sẽ sớm truyền thụ Thất Tuyệt Đao Pháp chính tông cho mình.



"Mau ra ngoài đi!"



Phương Hạo Vân ẵm Trần Thanh Thanh lên giường, nhìn anh em nhà họ Vương, nói: "Được rồi, hai người ra ngoài đi, cứ làm theo lời tôi dặn!"



Anh em Vương gia hai mặt nhìn nhau, hoi67do dự một chút, sau đó xoay người bước ra ngoài.



"Lão nhị, em tự mình canh cửa đi. Trong sơn trại chưa từng có đàn bà, anh sợ mấy con dê kia sẽ đến đây nhìn trộm!" Vương Đại Ngưu căn dặn: "Nhớ lấy, ngàn vạn lần cũng không được quấy nhiễu Phương thiếu gia, nếu không chúng ta sẽ không thể nào học được Thất Tuyệt Đao Pháp chính tông đâu!"



"Anh hai, anh cứ yên tâm, em đảm bảo sẽ canh giữ chỗ này thật tốt, thằng nào muốn nhìm trộm thỉ dep05 mặt với em!" Trong lòng đồng chí Nhị Ngưu lúc này chỉ có Thất Tuyệt Đao Pháp, thiếu điều muốn tôn Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh làm ông nội bà nội của mình luôn rồi!



Ánh nắng rực rỡ xuyện qua cửa sổ khiến Trần Thanh Thanh cảm ấm áp, nhưng sắc mặt của cô vẫn khó coi vô cùng, vết thương trên bắp chân bị trúng đạn đã bắt đầu đau nhói kịch liệt.



Trần Thanh Thanh không sợ đau, cô chỉ lo vết thương để lại sẹo thì sau này sẽ khó coi vô cùng.



Ai cũng đều yêu thích cái đẹp. Trần ThanhThanh vốn kiên cường hơn các cô gái khác, cô không ngại chút đau đớn cỏn con nhưng dù sao đôi chân ngọc ngà của cô cũng phải để cho người đàn ông mình yêu thương chiêm ngưỡng kia mà!



"Thanh Thanh học tỷ, không cần phải lo, đã có em ở đây rồi...Trước mắt để em giúp chị lấy viên đạn ra, còn về phần vết thương thì em sẽ nghĩ mọi biện pháp để cho nó không lưu lại sẹo xấu." Tâm tư của Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân hoàn toàn thấu hiểu nên hắn vội lên tiếng trấn an cô.



"Thật sự có thể không để lại sẹo sao?" Sắc mặt Trần Thanh Thanh lập tức nhẹ đi rất nhiều, vội vã lên tiếng.



"Em sẽ cố hết sức!" Phương Hạo Vân cũng không dám nắm chắc mười phần, vết thương của Thanh thanh học tỷ cần có thời gian để hồi phục, nếu muốn không để lại sẹo thì thật sự không dễ chút nào.



"Học tỷ, chị...cởi quần ra trước đi!" Viên đạn bắn vào vùng gần mông nên nếu không cởi quần ra thì sẽ rất khó xử lý.