Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 445 : Để em giúp chị lau

Ngày đăng: 02:19 19/04/20




Vương Đại Ngưu nghe vậy liền trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, bình thản nói: "Phương thiếu gia, nếu là người khác hỏi thì tôi sẽ không hé răng nói một lời đâu, nhưng cậu thì lại khác...Nếu cậu đã quyết định truyền thụ thất tuyệt đao cho hai anh em chúng tôi thì ân tình như vậy chằng khác nào ơn tái tạo, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không nói dối với cậu. Mười năm trước, tôi cùng em trai mình đặt chân tói thành phố Hoa Hải, khí ấy, cha mẹ đều đã qua đồi nên hai anh em tôi đành phải bôn ba đến đất này để kiếm kế sinh nhai. Nhờ có chút ít võ nghệ nên tôi được tập đoàn Tần Phong mời làm bảo vệ. Lúc đầu, tôi rất vui mừng vì điều này. Nhưng dần dần tôi phát hiện tập đoàn Tần Phong chẳng hiền lành gì, thậm chí còn làm ra vô số chuyện ác độc...Chỉ trong nửa tháng, chính mắt tôi chứng kiến chúng bắt hơn năm mươi cô gái đi tiếp khách. Lúc bấy giờ, tôi không còn chịu đựng được nữa nên bén thu thập chứng cứ, đem tội ác của tập đoàn Tần Phong kiến lên ủy ban quận Linh Giang. Nhưng chẳng ngờ vì vậy mà tôi phải trả giá...Nếu không nhờ có chút sức khỏe thì chắc lúc đó tôi đã phải tiêu đời rồi...Sau đó, khi tôi đưa em trai trốn khỏi Hoa Hải không lâu thì phát hiện cả nước đã ra lện truy nã mình. Bất đắc dĩ anh em tôi đành phải chạy tới biên giới, tính kế vượt biên sang nước khác. Nhưng khi đến nơi mới biết tên môi giới ở đó muốn tôi phải giao hai mươi vạn mới đồng ý dẫn chúng tôi qua biên giới...Cậu nghĩ thử xem, khi đó tôi biết lấy tiền ở đâu? Vì nóng lòng nên tôi phát sinh xung đột với gã, không may đáng chết người, thế là hy vọng bỏ trốn sang nước khác hoàn toàn bị dập tắt, tôi và em trai, còn có một số người khác cùng cảnh ngộ đành phải trụ lại biên giới, chờ cơ hội vượt biên. Thế nhưng sau nửa năm, chúng tôi mới phát hiện nơi này đồi núi chập chùng, nếu không có người dẫn đường thì chắc chắn không thể nào đi được, huống chi còn có bộ đội biên phòng hai nước. Do đó, tôi nảy ra ý định đưa em trai về nông thôn để mai danh ẩn tích..."



Nói đến đây, Vương Đại Ngưu giận dữ hô: "Nhưng tên khốn kiếp William chẳng biết từ đâu mà biết được hành tung của chúng tôi nên cho người tới bắt chúng tôi làm lao động khổ sai cho chúng. Lúc ấy chúng có tới mười lăm tên, lại còn lăm lăm vũ khí trong tay...Các anh em cùng cảnh ngộ sở dĩ muốn vượt biên chẳng qua là vì muốn tìm một cuộc sống tốt đẹp hơn, nên tất nhiên đâu ai chịu cảnh làm cu li...Do đó, trước hết chúng tôi giả vờ đồng ý với yêu cẩu của thủ hạ William, nhưng khi được nửa đường, tôi khống chế được tên cầm đầu, sau đó tiến tới tước đoạt hết vũ khó của bọn chúng...Sau đó lại có người đề xuất chi bằng ở lại đây để xây dựng căn cứ tạm thời... bọn tôi vốn không quyền không thế, lại không có tiền nên ở đâu cũng được cả...Thế là chúng tôi quyết định đồng ý với đề xuất trên, thành lập một cứ điểm đóng tại đấy. Nhưng sau khi biết chuyện này, William vẫn chưa chịu buông tha cho chúng tôi, một lòng nghĩ cách thu phục chúng tôi. Thế rồi một buổi tối nọ, tôi mang vũ khí đột nhập thành công vào đại bản doanh của William, khống chế và bắt gã phải ngưng việc đối phó với chúng tôi lại. Lúc bấy giờ, cái mạng nhỏ của William còn đang nằm trong tay chúng tôi nên gã không dám phản kháng, đành phải gật đầu đồng ý. Vậy là hai bên làm một ước định, tôi không giết gã, nhưng gã cũng không được trực tiếp ra tay đối phó chúng tôi nữa...Cứ thế, chúng tôi phát triển lớn mạnh dần..."



"Những năm gần đây, tôi vẫn dạy bọn họ thất tuyệt đao pháp, thu nhận ký danh đệ tử...Về sau, bởi vì tranh giánh chén cơm nên chúng tôi có xảy ra xích mích vói người của William, nhưng đến lúc này, gã vẫn chưa ra tay, mà cho dù thuộc hạ của gã có đến quấy phá thì chúng tôi cũng có thể ứng phó...Phương thiếu gia, tình hình của chúng tôi đại để là như thế!"



Sau khi hết chuyện, Vương Đại Ngưu thở dài một hơi thật sâu: "Ôi, những năm vừa qua các anh em đã chịu khổ nhiều rồi...có nhà nhưng không về được..."



"Trải qua thời gian lâu như vậy nhưng các người không tìm biện pháp nào để vượt biên sao?" Phương Hạo có chút thắc mắc.



"Có chứ..." Vương Đại Ngưu thành thật nói: "Chúng tôi có tiến hành thử mấy lần. Nhưng bên kia canh phòng nghiêm mật. Người Trung Quốc láo lếu qua quậy phá đều bị họ bắt giết không tha...Do đó, thay vì sang phí bên kia, chúng tôi quyết định ở lại đây...Nói thật, nếu biết trước tình huống khó khăn như vậy thì tôi đã không có ý định vượt biên rồi, cũng may lúc đó chúng tôi không có tiền để đưa cho tên môi giới, chứ nếu không bây giờ cũng đã phải chịu sự trừng phạt như bọn đồng hương Trung Quốc bố láo của chúng ta rồi..."



Phương Hạo Vân cau mày hỏi: "Các người có quan hệ không tồi với bộ đội biên phòng, vậy sao không nhờ họ giúp đỡ trong chuyện này?"



"Ý của Phương thiếu gia là nhờ họ thu xếp để chúng tôi có thể hồi hương?"Vương Đại Ngưu lắc đầu nói: "Chuyện này chúng tôi cũng đã từng nghĩ tới, hơn nữa đã chính thức đặt vấn đề, nhưng quả thật khogn6 có cách nào lưỡng toàn kỳ mỹ cả...Chiếu theo quy định thì những người như chúng tôi đã bị liệt vào các phần tử có vũ trang tại biên giới nên bị soi rất kỹ...Ôi...chắc có lẽ suốt đời này, chúng tôi cũng không thể trở về nhà được rồi!" Nói đến đây, sắc mặt của Vương Đại Ngưu liền mờ mịt thấy rõ.



Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi: "Khi nãy anh nói các người là bị Tần gia hãm hại...Mà người đứng đầu Tần gia lúc ấy là Tần Như Phong, ông ta có hai đứa con trai tên là Tần Tử Hoa và Tần Tử Kiếm có phải không?"



"Vâng, ông ta chính là Tần Như Phong. Tôi nhớ thằng giặc già này có một đứa con trai là Tần Tử Hoa...sao Phương thiếu gia lại biết gã?" Tâm tình của Vương Đại Ngưu bỗng trở nên khẩn trương hơn, sợ bọn họ là người quen cũ của nhau.
"Được thôi!"



Phương Hạo Vân cũng không hề đắn đo, bởi thương thế của Trần Thanh Thanh thế nào, hắn là người rõ ràng nhất. Thật sự vết thương không nhẹ, cô cần có người chăm sóc. Nhưng đáng tiếc xung quanh doanh trại của anh em họ Vương không có phụ nữ nên nhiệm vụ vinh quang và gian khổ này đành phải rơi vào tay hắn!"



Lúc Phương Hạo Vân quay đầu lại thì Trần Thanh Thanh đã thay xong áo, còn quần cũng tuột đến đầu gối...Hắn thấy khuôn mặt Trần Thanh Thanh đỏ bừng, biết trong lòng cô xấu hổ nên cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng bước tới, nâng đùi cô lên, kéo chiếc quần ra.



Trên đùi Trần Thanh Thanh lúc này đã đọng máu thành tưng vũng, trong hết súc giật mình.



Trần Thanh Thanh khẽ cau mày, thâm tâm có chút khó chịu.



"thanh Thanh học tỷ, chị chờ tí, để em nhờ bọn họ chuẩn bị chút nước nóng để lau rửa vết thương cho chị..." Vừa nói xong, cũng không đợi Trần Thanh Thanh kịp phản ứng, Phương Hạo Vân đã bước ra dặn dò mấy tiếng với đồng chí Nhị Ngưu.



Trần Thanh Thanh đột nhiên bảo: "Hạo Vân, sau này em gọi chị là chị chị Thanh Thanh được rồi, đừng có mãi học tỷ học tỷ...làm người ta thấy không đươc tự nhiên..."



"Ừm, chị Thanh Thanh..." Phương Hạo Vân gật đầu đồng ý.



Lúc này Nhị Ngưu đã chuẩn bị xong nước nóng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Phương Hạo Vân nhận lấy bình nước nóng, sau đó đem tới trước giường.