Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 449 : Thanh Thanh nói, chị yêu em
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
Trần Thanh Thanh nghe tiếng Phương Hạo Vân, liền mở mắt ra, lúc nãy cô đã tự an ủi đến hai lần, nên bây giờ có vẻ mệt, vừa mới ngủ được một lúc, thì lại bị tiếng gọi của Phương Hạo Vân đánh thức.
"Hạo Vân, em về rồi à… chị không sao…" Trần Thanh Thanh ngồi dậy, lấy tấm mền bọc cơ thể mình lại, chắc là vì thân dưới của cô đang lõa lồ.
"Chị Thanh Thanh, em nghe Nhị Ngưu nói, lúc nãy chị có gọi em, em còn lo là chị xảy ra chuyện gì chứ ?" Phương Hạo Vân quan tâm hỏi.
Trần Thanh Thanh nghe hỏi, liền đỏ mặt, trước lúc đó đúng là cô đã gọi Phương Hạo Vân một tiếng, nhưng không phải vì có chuyện gì. Cô ấy à, thật ra là tự an ủi đến cái lúc quan trọng nhất, nên đã bất giác gọi tên hắn.
Lúc đó cô không cảm thấy tiếng kêu của mình to, giờ mới biết, đến cả đồng chí Nhị Ngưu đứng ngoài cửa cũng nghe thấy.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh cảm thấy thật xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào thôi.
Phương Hạo Vân đương nhiên không biết tâm tư của Trần Thanh Thanh, chỉ nghĩ là cô nhớ lại cái cảnh trị thương trước đó, nên mới thấy xấu hổ.
"Hạo Vân, chị đói rồi..." Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân nhìn mình chăm chú, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, nói một câu, câu này đúng là câu nói thật lòng nhất, bây giờ đúng là cô đã đói rồi, từ lúc bị phục kích cho đến tận bây giờ, đến một ngụm nước cô cũng chưa uống, một miếng cơm cũng chưa được ăn, cho dù có là người sắt cũng chịu không nổi, huống chi cô chỉ là một cô gái yếu đuối.
"Uhm, em biết rồi... cơm nước sẽ được mang đến ngay..." Nói xong, Phương Hạo Vân quay lưng bước đi gần đến cửa, hắn đã nghe thấy giọng nói thô thiển của đồng chí Nhị Ngưu: "Anh là ai chứ... tôi đang gác cửa tốt lành, dựa vào gì mà tôi phải nhường cho anh làm chứ..."
"Chuyện gì ?"
Phương Hạo Vân đóng cửa phòng lại, nhíu mày hỏi: "Nhị Ngưu, anh nói đi, xảy ra chuyện gì ?"
Vương Nhị Ngưu nghe Phương Hạo Vân hỏi, liền uất ức nói: "Phương thiếu gia... người anh em này muốn giựt chén cơm của tôi, cậu nói xem tôi nên làm sao đây ?"
Bạch Quý nghe xong, mỉm cười, vội vàng đem đầu đuôi câu chuyện giải thích cho Phương Hạo Vân nghe.
Thật ra Bạch Quý định thay thế Vương Nhị Ngưu gác cửa, nhưng đồng chí Nhị Ngưu một mực không chịu, đừng thấy Nhị Ngưu tứ chi phát triển, nhưng đầu óc thì lại vô cùng đơn giản, hắn cảm thấy, cái chức vị giữ cửa cho Phương thiếu gia, là việc tỏ rõ tấm lòng của hắn dành cho Phương thiếu gia, nên không thể dễ dàng để vuột mất được.
Trong lòng hắn vẫn còn nhớ đến Thất Tuyệt Đao.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, cười nói: "Vậy đi, hai người luân phiên nhau mà gác cửa... một người gác sẽ mệt lắm... Bạch Quý, anh về nghỉ trước đi, tối qua thay Nhị Ngưu."
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, Bạch Quý cũng không kiên trì nữa, nhìn đồng chí Nhị Ngưu cười một cái rồi đi khỏi. Vương Đại Ngưu đã sớm sắp xếp chỗ ở cho hắn.
Không làm được chứ gì, ai bảo Phương Hạo Vân có sức hấp dẫn quá lớn.
"Hạo Vân, chị mặc kệ tất cả, chị chỉ quan tâm là trong lòng em có chị không ? " Thời gian khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, tâm trạng cũng khác. Nếu là lúc bình thường, trong lòng Trần Thanh Thanh đương nhiên sẽ kiêng dè mấy cô bạn gái của Phương Hạo Vân, nhưng lúc này, cô lại chẳng lo được nhiều thứ, cũng chẳng quan tâm được nhiều hơn nữa.
"Em thích chị…!"
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói lại lần nữa.
"Thật à, vậy thì tốt quá…" Được câu trả lời chắc chắn của người đàn ông, trên mặt Thanh Thanh như tràn ngập hạnh phúc, đương nhiên, cô không hề phân biệt giữa yêu và thích khác biệt như thế nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Chị cũng yêu em…!"
Trong lòng Trần Thanh Thanh kích động, nói ra câu nói trong lòng mình.
Liền đó, không đợi Phương Hạo Vân có biểu hiện gì, Trần Thanh Thanh đã dũng cảm hôn lên môi Phương Hạo Vân, chính vào lúc Phương Hạo Vân đang đứng lặng người đi, thì lưỡi cô đã vào sâu trong miệng Phương Hạo Vân.
Chuyện như vậy, Hạo Vân đương nhiên không từ chối, huống chi, chuyện như vậy hắn cũng không tiện từ chối, nếu từ chối, sẽ khiến trái tim Thanh Thanh bị tổn thương.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu hôn nhau mãnh liệt.
Trần Thanh Thanh tuy không có kinh nghiệm hôn nhau, nhưng cô hôn cũng không kém phần nồng cháy. Rất mau, được Hạo Vân chỉ dẫn, cô đã dần dần nắm được cách hôn.
Tà niệm trong lòng Phương Hạo Vân, cũng vì vậy mà dần dần lớn lên.
Đây là nụ hôn đầu của Thanh Thanh, cô đã cam tâm tình nguyên dâng nó cho Phương Hạo Vân, cứ cho là Phương Hạo Vân đã có bạn gái, cô cũng không hối hận.
Khoan nói đến những cái khác, chỉ tính đến chuyện Phương Hạo Vân đã liều mình cứu cô, nụ hôn này, hắn xứng đáng được nhận.
Sau khi hôn nhau nồng nhiệt xong, Trần Thanh Thanh sà vào lòng người đàn ông môt cách mãn nguyện, dịu dàng nói: "Hạo Vân… chị muốn làm bạn gái của em…" Lúc trước, ba mẹ Thanh Thanh cứ luôn tỏ rõ ý này cho cô biết, nhưng do một số nguyên nhân, nên cô không đồng ý, nhưng hôm nay, cô đã nghĩ kỹ rồi… cô phải dũng cảm để mà yêu.
"Chị Thanh Thanh…" Miệng Phương Hạo Vân khẽ động đậy, muốn nói gì đó. Hôn nhau, ôm nhau… thật ra cũng chẳng có gì, nhưng nếu làm hơn nữa, Hạo Vân cảm thấy mình nên thành thật với Thanh Thanh thì hơn, để tránh phiền phức sau này.