Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 454 : Sống thử

Ngày đăng: 02:19 19/04/20




Da Chuột lúc này đã hối hận, vốn định chém người xong sẽ gọi điện báo cho anh rể biết, nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, nên đã không lo được nhiều như thế nữa.



"Gọi không được… tắt máy rồi…" Tên họ Lộ đang ngồi uống trà ở cục Cảnh Đốc, sao còn gọi được chứ, tên Da Chuột liền hoảng hốt lo sợ. Hắn có thể ngang tàng như vậy, có thể từ một tên du đãng mà trở thành một băng đảng, trong đó đâu thể thiếu sự giúp đỡ của ông anh rể họ Lộ chứ. Có thể nói là, nếu không có anh rể, thì Da Chuột đã không có ngày hôm nay.



"Xảy ra chuyện gì ?" Ma Ngũ thấy sắc mặt Da Chuột không ổn, vội vàng hỏi.



"Điện thoại của anh rể tao đã tắt, gọi về nhà, máy bàn cũng không ai nghe… đến cả điện thoại của chị tao cũng không gọi được…" Mặt Da Chuột như muốn khóc, cái khí thế lúc nãy đã không còn nữa."



Ma Ngũ đều nhìn rất rõ mọi cửa động của Da Chuột, và Kim Phi. Kim Phi dưới sự bảo vệ của hai tên đàn ông, đã bước đến, cười nói: "Nói thật cho tụi bây biết, Lộ Văn Quân đã bị cục Cảnh Đốc dẫn đi rồi… đã mất chỗ chống lưng, thì cái tên băng Đầu Trọc này, qua hết tối nay, cũng sẽ hoàn toàn biến mất trên giang hồ."



Vừa nói xong, mặt mày Da Chuột và Ma Ngũ liền biến sắc, lúng túng tay chân, không biết nên làm thế nào.



Ma Ngũ lấy hết can đảm hỏi: "Chị hai Kim, băng Đầu Trọc của chúng tôi đâu có gây thù chuốc oán gì với chị đâu, tại sao các người lại đối xử với chúng tôi như vậy…"



"Vì tụi bây là một đám súc sinh…" Kim Phi tức tối mắng: "Đám súc sinh các người, vốn không phải là người… chúng mày đã lén lút làm những chuyện gì, trong lòng chúng mày tự biết. Phạm tôi, cưỡng ép con gái nhà lành ra làm gái… thậm chí còn tổ chức môi giới bán dâm với trẻ vị thành niên, những chuyện xấu xa trong thiên hạ này tụi bây đều đã làm hết rồi… hôm nay bà đây đưa người đến diệt tụi bây. Xem như là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại…"



"Báo cảnh sát…!"



Da Chuột nghe xong, cắn răng nói với Ma Ngũ. Nếu như bị đàn bà giết chết, chi bằng báo cảnh sát để được bảo vệ… những gì Kim Phi nói đều là sự thật, nhưng bên phía cảnh sát không có chút chứng cứ gì. Bây giờ báo cảnh sát, bất quá chỉ là can tội tụ tập đánh nhau thôi.



Ma Ngũ nghe xong, vội vàng gọi điện cho cảnh sát.



Kim Phi cười khinh thường: "Vô dụng thôi, chuyện hôm nay, sẽ không có cảnh sát nào đến tiếp cứu đâu…" Theo Kim Phi được biết, về phía cảnh sát Trần Thiên Huy đã lo liệu xong. Trước khi sự việc vẫn chưa làm xong, họ sẽ không xuất hiện đâu.



Quả nhiên, sau khi báo cảnh sát, điện thoại viên chỉ hỏi qua loa vài câu thì đã cúp máy.



Đến khi Ma Ngũ gọi lại lần nữa, thì đã gọi không được nữa rồi, hiển nhiên là đối phương đã dùng một số thủ đoạn, liệt số điện thoại của hắn vào danh sách đen.



Sự việc đã phát triển đến mức này, kết quả như đã được định sẵn. Băng Đầu Trọc sắp tiêu hết rồi, từ giờ trên giang hồ sẽ không còn cái tên băng Đầu Trọc nữa.



Sau khi người của Kim Phi đi lục lọi khắp nơi, những chứng cứ chứng minh băng Đầu Trọc bán heroin đã được quăng ra trước đại sảnh, lúc này, sáu mươi tên đàn em của băng Đầu Trọc đã ngã hết xuống đất, đến cả chút hơi sức để bò dậy cũng không còn. Ma Ngũ và Da Chuột càng thảm hơn, tay và chân đều đã bị bẻ gãy, đang nằm ngất ở trên sàn.




"Hài…"



Trần Thanh Thanh khẽ thở dài: "Thật ra chị đã sớm biết đáp án của em, nhưng chị vẫn không cam tâm mà hỏi em một câu… Hạo Vân, em định sẽ bỏ rơi chị sao ?"



"Vậy còn chị, chị nghĩ sao ?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại một câu, lại đem cái mâu thuẫn này trả lại cho Trần Thanh Thanh.



"Chị không biết…!"



Trần Thanh Thanh thản nhiên trả lời: "Trong lòng chị rất mâu thuẫn, rất rối loạn, chị không biết nên làm thế nào ? Chị yêu em, chị muốn trở thành người đàn bà của em, nhưng chị lại không muốn một phần tình yêu khiếm khuyết..."



"Sao chị lại nói thế ?"



Phương Hạo Vân hỏi ngược lại: "Chị Thanh Thanh, chị vẫn chưa chấp nhận tình yêu của em, chị dựa vào đâu mà nói tình yêu của em là khiếm khuyết... tại sao không cho mình cơ hội, không cho em cơ hội để thử xem sao ?"



"Sống thử à ?"



Trần Thanh Thanh dường như đã hiểu ý của Phương Hạo Vân.



"Từ một mặt nào đó mà nói, cũng có thể hiểu là như vậy." Mắt Phương Hạo Vân sáng lên, cảm thấy từ này của Trần Thanh Thanh dùng rất đúng. Cuộc sống ở đô thị bây giờ, việc sống thử đã không còn mới mẻ nữa.



Trần Thanh Thanh nghe xong, chuyển ánh nhìn sang Phương Hạo Vân, nhưng rồi lại như cố tình né tránh.



"Hạo Vân... trời ơi..." Trần Thanh Thanh định nói gì đó, nhưng dưới mông cô đột nhiên như bị cái gì đó đâm vào, trùng hợp lại đụng vào vết thương của cô, khiến vết thương vốn đã hết đâu, giờ lại đau trở lại.



Phương Hạo Vân thấy vậy, vội vàng quan tâm hỏi: "Chị Thanh Thanh, sao rồi, có phải vết thương lại đau không..."



"Uhm...!"



Trần Thanh Thanh gật đầu, vội vàng ngồi dậy, mới phát hiện mình vừa ngồi lên một vật cứng, cô đưa tay rờ vào, thì thấy đó là một khúc gỗ điêu khắc, dung mạo trên khúc gỗ đó dường như là điêu khắc cô.