Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 456 : Hạo Vân, em yêu chị đi
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
"Hạo Vân, em yêu chị đi..." Lúc này Trần Thanh Thanh rất tỉnh táo... nhưng lại có chút xúc động. Chẳng phải có câu nói là, tình yêu mù quáng sao, câu này rất đúng đấy, cứ lấy Trần Thanh Thanh mà nói, chẳng phải hôm nay cô ấy đã mù quáng lắm hay sao.
Nói một cách khác, quyết định hôm nay của Trần Thanh Thanh là quyết định nông nổi, là bất chấp hậu quả.
Phương Hạo Vân lặng đi một lúc, trong lòng ngứa ngáy, nhưng hắn vẫn còn lý trí, nên không có làm ra những hành động quá khích nào.
Trần Thanh Thanh đang rất bạo dạn để nói lên tình yêu của mình, cơ thể vốn đã bình tĩnh trước đó, lại rạo rực lần nữa, chiếc eo thon thả cùng chiếc mông đầy đặn không kềm được đã khẽ lắc lư, hai tay ôm lấy Hạo Vân, như đang giải phóng tín hiệu của tình yêu.
Phương Hạo Vân là một người đàn ông bình thường, đối diện với điều đầy mê hoặc này, hắn cũng không thể không động lòng, tâm trạng không thể bình tĩnh được nữa.
"Chị Thanh Thanh..." Bàn tay của Phương Hạo Vân bất giác từ chỗ eo của người đàn bà đã từ từ trượt xuống, đặt trên mông cô, người đàn bà liền rên khẽ một tiếng.
"Hạo Vân, yêu chị... hãy yêu chị đi!..." Eo của Trần Thanh Thanh càng lắc lư mạnh hơn, miệng phát ra những tiếng rên đầy mê hoặc.
Phương Hạo Vân cắn nhẹ vào tai của Trần Thanh Thanh, dường như đã động lòng, chính vào lúc đó, bên ngoài cửa vọng lại tiếng gọi của Bạch Quý: "Thiếu chủ nhân... Đại Ngưu bảo có điện thoại từ Hoa Hải gọi lại, bảo cậu và Trần tiểu thư đến nghe..."
"Uhm, tôi biết rồi...!"
Phương Hạo Vân đáp lại một tiếng, vội vàng buông Trần Thanh Thanh ra, nói: "Chị Thanh Thanh, có thể ông của chị đã báo số điện thoại vệ tinh ở đây cho ba mẹ chị biết, chúng ta đi nghe điện đi..." Phương Hạo Vân cảm thấy thật là nguy hiểm, nếu không phải là Bạch Quý, thì suýt tý nữa hắn đã phạm phải sai lầm.
Nếu muốn đẩy ngã Trần Thanh Thanh, nhưng tuyệt đối không phải trong tình huống này mà đẩy ngã, chứ không thì chỉ rước thêm phiền phức vào thân, hay là cứ đợi sau này khi đã vào quỹ đạo rồi hãy tính tiếp.
"Uhm...!"
Mặt Trần Thanh Thanh đỏ như đang sốt vậy, cúi đầu đáp lại.
Bước ra khỏi phòng, một cơn gió nhẹ thổi qua, Trần Thanh Thanh khẽ run một cái, hổi tưởng lại những chuyện lúc nãy, liền cảm thấy có chút sợ hãi.
Trong lòng Trần Thanh Thanh vẫn đang tức Phương Hạo Vân, nên cố tình kiếm chuyện cho hắn gặp phiền phức.
Sau khi phó viện trưởng rời khỏi phòng bệnh, liền đến tìm Phương Hạo Vân ngay, hỏi cho ra tình hình vết thương của Trần Thanh Thanh, mục đích là muốn biết hắn đã chữa cho Thanh Thanh như thế nào.
Phương Hạo Vân nhíu mày nói: "Thưa cô viện trưởng… thật ra vết thương của chị Thanh Thanh có thể hồi phục nhanh vậy, không phải là công lao của con, mà là khả năng hồi phục của chị ấy tốt, tố chất cơ thể tốt." Hạo Vân đang nói dối, nhưng lời nói của hắn cũng rất khoa học, cũng phù hợp y học thường thức. Có một số người thể chất tốt, khả năng phcuj hồi của cơ thể cúng nhanh hơn. Hắn nói vậy, tin rằng phó viện trưởng cũng không nêu được điểm nào không hợp lý.
"Là vậy à… nhưng tốc độ hồi phục này đã vượt qua khả năng thường thấy… Phương thiếu gia, cậu nhó lại xem, có phải cậu đã đắp thuốc gì cho Thanh Thanh không ?" Phó viện trưởng là người làm công việc y vụ, lời nói của Hạo Vân tuy có lý, nhưng bà cũng không hoàn toàn tin tưởng.
"Không có, tuyệt đối không có… chỉ là một số loại thuốc quân dụng thôi… thưa cô viện trưởng, em biết cô rất tò mò… vậy đi, hay là co cứ nghiên cứu trên cơ thể chị thanh thanh… đúng rồi, chị Thanh Thanh là một cao thủ, chắc là tự bản thân chị ấy cũng biết trị thương… dù gì thì chuyện này cũng không liên quan đến con… đúng rồi, con còn có chuyện, không làm chậm trễ thì giờ của cô nữa, hẹn gặp sau…" Phương Hạo Vân nói vậy, lại đá ngay cái mâu thuẫn lại cho Trần Thanh Thanh.
Phó viện trưởng suy nghĩ một lúc, quyết định hay là thôi đi, nếu là người bình thường, bà ta có thể xme người ta như chuột mà thí nghiệm một chút, nhưng Trần Thanh Thanh lại là nhân vật đặc biệt, nghe nói lần này chến khu đã ghi công đặc biệt cho cô ấy, được mệnh danh là bông hồng trong quân, đã có quân tịch chính thức rồi.
Đương nhiên, điều này cũng không có gì, điều them chốt là, nhân vật sau lưng cô ấy không thể chọc giận được.
Buổi tối, Trần Thanh Thanh và Phương Hạo Vân lại lần nữa đụng mặt nhau, hai người nhìn nhau một lúc, bèn cười ha ha, Trần Thanh Thanh hỏi trước: "Em làm cách nào đối phó với cô viện trưởng đó vậy…"
"Thì lấy gậy ông đập lưng ông…" Phương Hạo Vân nói nhạt.
"Đồ xấu xa, em chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào… khoan đã… hình như cô ấy cũng không đến tìm chị ?" Trần Thanh Thanh có chút nghi ngờ.
"Đương nhiên thôi, chị không nghĩ xem ông của chị là ai… cô ta dám thử nghiệm trên người chị sao…" Phương Hạo Vân cười hi hi, nói: "Chị Thanh Thanh, nhớ nhé, chuyện trị thương không được nói ra đâu…"
"Chuyện này chẳng cần em nhắc…" Việc xoa bóp để trị thương như vậy, một tiểu thư cành vàng lá ngọc lại phải giương mông lên để cho người khác xem hết, chuyện như thế, sao cô có thể nói cho người khác biết được, chẳng phải sẽ xấu hổ đến chết sao.
"Chị Thanh Thanh, nghe nói chị đã có quân tịch chính thức, còn mang quân hàm thượng úy nữa, sau này chị định sẽ làm việc trong quân đội à ?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.