Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 460 : Thu xếp

Ngày đăng: 02:19 19/04/20




"Anh bận vậy ư?" Đinh Tuyết Nhu nhìn Phương Hạo Vân với ánh mắt quyến luyến không nỡ rời bước.



"Ừ."



Phương Hạo Vân thành thật gật đầu: "Tuyết Nhu, không giấu gì cô, thời gian này tôi có một số chuyện rất quan trọng cần phải làm, do vậy thời gian mỗi ngày tôi tới thăm cô sẽ không được nhiều đâu, nhưng cô yên tâm, tôi hứa là hôm nào cũng đến thăm cô..."



Đinh Tuyết Nhu lắc đầu nói: "Hạo Vân, nếu như anh thật sự rất bận, vậy thì đừng vì chuyện của tôi mà phải phân tâm... Dù nói thế nào, hôm nay tôi cũng đã tìm ra đáp án."



Nói tới đây, Đinh Tuyết Nhu mỉm cười nói: "Hạo Vân, thật đấy.. Lâu lắm rồi tôi mới được vui thế này... Cảm ơn anh vì những gì dành cho tôi."



Nhìn vào khuôn mặt bợt bạt của cô, Phương Hạo Vân mỉm cười trìu mến, nói: "Tuyết Nhu, hôm nay, tôi cũng rất vui..."



"Ừ, anh đi đi."



Đinh Tuyết Nhu nói rồi, đôi mắt lại bắt đầu rưng rưng nước.



Phương Hạo Vân dặn dò: "Hãy nhớ lời cô đã hứa, phải tích cực phối hợp điều trị, muộn nhất là 1 tuần, tôi sẽ sang Anh tìm cha ruột và em trai cho cô, để họ hiến ghép giúp cô."



Nói rồi, Phương Hạo Vân quay người bước đi.



Vương Hà và bác sỹ Đỗ đang nói chuyện gì đó, trông thấy Phương Hạo Vân bước ra, Vương Hà vội quên ngay sự hiện diện của bác sỹ Đỗ, hỏi hắn: "Hạo Vân, anh phải đi ư? Bệnh tình của Nhu Nhu thế nào rồi? Chị đã thu xếp cơm canh xong cả rồi, hay là cậu ăn xong rồi hẵng đi"



Phương Hạo Vân vừa đi vừa nói: "Chị Hà, tinh thần của cô ấy lúc này đã khá ổn định, chị cũng đừng lo lắng quá, sau khi về tôi phải làm một số việc, nên không ở lại đây ăn cơm được. Ngày mai tôi lại qua đây, những ngày này tôi sẽ mở điện thoại 24/24, có diễn biến gì thì lập tức thông báo giúp tôi một tiếng là được rồi."



"Vậy được, nhớ là thường xuyên đến đấy." Ngừng một chút, Vương Hà lại truy hỏi câu nữa: "Chuyện tìm cha con Đinh gia, cậu có nói thật không? Hiện tại không có kho tủy nào có bộ tủy phù hợp với Tuyết Nhu cả, gần như đã hết hy vọng tìm được bộ tủy phù hợp, hy vọng duy nhất bây giờ chính là Đinh gia, dù sao bọn họ cũng là quan hệ ruột thịt, Hạo Vân, nhờ cả vào cậu" Nói rồi, Vương Hà khẽ gập lưng xuống, cúi người nhã nhặn với Phuownghv.



Phương Hạo Vân vội vịn Vương Hà đứng dậy, nói: "Chị Hà, chị làm gì vậy, chuyện của Tuyết Nhu tôi sẽ lo tới cùng... Chị yên tâm, đợi tôi giải quyết xong mấy việc trước mắt đã, rồi mấy hôm nữa sang Anh tìm ba và em cô ấy. Tôi hứa sẽ thuyết phục được họ, để họ đồng ý ghép tủy cho cô ấy, vậy nhé, thời gian này chị và bác sỹ Đỗ cứ chuẩn bị đi là vừa..."



Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Vương Hà cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều, cô cảm kích nói: "Hạo Vân, cảm ơn cậu... Chỉ cần cậu thuyết phục được họ ghép tủy, thì cậu chính là cha mẹ tái sinh của tôi... Tương lai, cậu bảo tôi làm gì, thì tôi sẽ không từ chối..."


Vương Nhị Ngưu thì cứ tưởng thế là hay, mỉm cười nói: "Hai vị, hai vị cũng thấy tôi sức dài vai rộng, hơn nữa còn có dáng vẻ phong lưu tiêu sái, cho dù là chơi ghẹ, thì cũng phải chơi em nào dáng ngon hàng đẹp. Hai vị nói phải không nào?"



"Yên chí đi, hầu hạ hai anh em các vị, đều là những mỹ nữ hạng nhất, là công chúa trong hiệp hội các hộp đêm của chúng tôi..." Vương Thế Phi nháy mắt cười nói: "Huống chi lại là một người hai em..."



"Thế thì tẹt ga rồi..." Vương Nhị Ngưu bật cười te tởn.



Vương Đại Ngưu quả thật ngứa mặt khó chịu, lấy tay vỗ mạnh vào trán thằng cu em, giận tím ruột nói: "Mau cút về phòng cho tao, đừng có ở đây trát sh_t vào mặt tao..."



"Trần Thiên Huy liền đổi chủ đề, mỉm cười rồi nói: "Đại Ngưu, tôi thấy anh em hai người rất cừ, đều là những người thẳng tính..."



"Đã để hai vị chê cười rồi, lát nữa tôi nhất định sẽ dạy bảo nó cẩn thận..." Vương Đại Ngưu từ lâu đã rất coi thường thằng em mạt hạng kia rồi, không biết bao lần khiến hắn mất mặt.



Trần Thiên Huy vốn dĩ còn muốn nói thêm điều gì đó, điện thoại đã rung lên, nhìn vào thì thấy đó là điện thoại của Hạo Vân, vội cuống quýt nhấc máy: "Hạo Vân, ở đây chúng tôi đã sắp xếp hết rồi, lúc nào thì cháu về..."



Trong loa lập tức vang vọng tiếng nói của Phương Hạo Vân: "Chú Trần, thế này nhé... Tối nay mọi người tự thu xếp đi, để Bạch Quý vận động tí chút, cháu sẽ không qua bên đó đâu, sáng mai cháu sẽ qua."



"Được rồi..." Trần Thiên Huy bước lên trước vài bước, rồi khẽ hạ giọng nói: "Hạo Vân, cháu và Thanh Thanh không xảy ra chuyện gì đó chứ... Tại sao sau khi nó về thì mặt mày dài như cái bơm, Lữ Di có nhắc tới cháu, cô ấy còn giận không?"



"Hì hì!"



Phương Hạo Vân bật cười nói: "Cháu và chị Thanh Thanh không có chuyện gì đâu, bọn cháu rất hòa hợp mà, chú Trần, cháu và chị Thanh Thanh vừa trở về, cơ thể vẫn chưa thích nghi lắm, hơn nữa, chị ấy cũng đã bị mất không ít chiến hữu, trong đó còn có một người chị em rất tốt của chị ấy nữa, chú nghĩ xem, liệu tâm trạng của chị ấy có vui vẻ được không? Thế này vậy, đợi vài hôm nữa cháu rảnh tay, thì sẽ qua đó khuyên nhủ chị ấy cho. Được rồi, cháu còn việc cần làm ngay, cháu gác máy đây..."



Phương Hạo Vân gọi điện thoại khi đã ra khỏi nhà. Nghe đâu Trác Nhã và Phương Tử Lân đã đi công tác xa, hình như là ở Bắc Kinh, vài ngày nữa mới trở lại, trong nhà chỉ có một mình cô chị Phương Tuyết Di, đang ngồi xem ti vi trong phòng khách. Trông thấy Phương Hạo Vân trở về, thì hớn hở khác thường, rót trà mời nước, hỏi chuyện Đông chuyện Tây.



Có điều Hạo Vân thì không mấy nhiệt tình lắm, chỉ đáp qua loa mấy câu gọi là có rồi vội vã bỏ đi.



Lúc này, nơi đến của hắn chính là văn phòng của Kim Phi.