Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 495 : Anh sẽ dẫn em rời đi

Ngày đăng: 02:19 19/04/20




Phương Hạo Vân cầm lấy tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, một cảm giác lạnh lẽo lập tức ập lên trên đầu, đúng là thần kỳ, có thể nói rằng, trong tất cả các loại trà mà Phương Hạo Vân uống từ đó đến giờ, thì đây quả thật là loại trà tốt nhất.



"Trà này có thể an thần dưỡng tâm, còn giúp cho thân thể khỏe mạnh... thậm chí là còn có công hiệu dưỡng da... chỉ là hiệu quả rất ít thôi..." Nguyệt Như tiếp tục giới thiệu.



Phương Hạo Vân lại tiếp tục nhấp một ngụm, thích thú đến nổi nhắm hai mắt lại.



Qua một hồi lâu sau, hắn mới mở mắt ra, cười nói : "Quả nhiên là trà ngon, uống hai ngụm vào miệng, anh cảm thấy thân thể cực kỳ thoải mái, nhất là cái cảm giác mát lạnh kia, thật là đã ghiền..."



Lúc này, Nguyệt Như cũng uống một ngụm, sau đó nhắm mắt lại để tận hưởng, một hồi sau mới mở mắt ra nói : "Hạo Vân, nếu anh thích, lúc đi, em sẽ gói lại một ít cho anh..."



Phương Hạo Vân lại uống một ngụm, cười nói ; "Không tốt đâu, trà này quý như vậy, sao anh có thể dễ dàng mang đi... sợ rằng khi bà Jones biết sẽ trách tội em mất"



Nguyệt Như cười thản nhiên : "Không sao..."



Khi mẹ của Nguyệt Như qua đời, cô được bà Jones nuôi nấng đến lớn, bà đối xử với cô như là con ruột vậy, điều này cô có thể khẳng định, bà sẽ không trách tội cô.



"Chỉ là trà này không được cho mấy cô gái kia uống chùa là được..."



Trong giọng nói của Nguyệt Như rõ ràng mang theo một sự u oán.



Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt trở nên xấu hổ, đành phải uống trà để che dấu tâm sự...



"Nguyệt Như, trong lòng em còn hận anh sao?" Phương Hạo Vân buông tách trà xuống, thở dài một tiếng : "Anh biết, mấy ngày này, em nhất định đã hoài nghi anh..."



Lời này vừa nói ra, làm cho sắc mặt của Nguyệt Như cứng đờ lại ngay, trong đôi mắt toát ra một vẻ u oán rõ ràng : "Hạo Vân... em không oán anh, cũng không hận anh, em biết anh sẽ mang em rời đi, không phải sao?"



"Dĩ nhiên... anh sẽ mang em rời đi!"



Phương Hạo Vân gật đầu nghiêm túc : "Nguyệt Như, em yên tâm, lời hứa anh cho em, nhất định sẽ thực hiện được... trong tương lai cho dù anh không chống lại được gia tộc Morgan, thì anh cũng không để em vào biển lửa!"



"Lại lớn hơn rồi..."



E hèm, thật ra thì chỉ có cái mặt của Phương Hạo Vân là nghiêm túc thôi, chứ khi nói chuyện hắn đã xích lại gần Nguyệt Như rồi, và đưa tay sờ mó này nọ, cuối cùng véo nhẹ một cái lên ngực của cô.




Phương Hạo Vân nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của nàng, cúi đầu xuống, hôn lên môi của nàng, tức giận nói : "Những lời như vậy mà em nói ra mà không biết xấu hổ sao, cái gì mà chỉ được một lần.... anh mặc kệ, anh chỉ muốn ở cùng một chổ với em, Nguyệt Như, tin tưởng anh, trên đời này không có chuyện gì làm khó được anh, chỉ cần anh muốn làm, thì sẽ thành công..."



"Đúng rồi, em không cho anh làm, có phải là có bồ nhí rồi không?" Phương Hạo Vân chỉ nói đùa một câu, để thay đổi bầu không khí ở đây.



Nguyệt Như nghe thấy thế, trong lòng lại không cho là vậy.



Đối với Nguyệt Như mà nói, Phương Hạo Vân là người đàn ông duy nhất trong sinh mạng của cô, trong lòng của cô, Phương Hạo Vân là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên thế giới này.



Bởi vì yêu, từ một kẻ giết người máu lạnh, cô đã trở nên đa sầu đa cảm.



Có thể nói, Phương Hạo Vân đã trở thành toàn bộ cuộc sống, đã từng dũng cảm, đã từng dã tâm, nhưng tất cả đều đã bị tình yêu thay thế.



Nếu muốn cô chấp nhận một người đàn ông khác, quả thật đúng là còn hơn cả việc khui nắp bia bằng mí mắt nữa.



Nguyệt Như cắn môi, kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân, miệng giật giật, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, có điều, trong đôi mắt đẹp của cô đã hiện lên sự mờ mịt.



Phương Hạo Vân cảm thấy trò đùa của mình đối với Nguyệt Như là một sự tổn thương, bởi vì hắn đã nhận ra, Nguyệt Như là một con người rất mẫn cảm.



Sau khi ý thức được vấn đề, Phương Hạo Vân bất đắc dĩ cười khổ : "Xin lỗi, anh không nên đùa với em như vậy... làm em đau lòng..."



Nói xong, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt còn sót trên khóe mắt của cô. Trong lòng cũng suy nghĩ, cả đời này hoa đào không ngừng rơi xung quanh hắn, những người phụ nữ quanh hắn đều là tuyệt thế mỹ nữ, và còn một lòng một dạ với hắn, nên hắn không dám phụ người nào cả.



Cái mũi của Nguyệt Nhu trên nên xót, nước mắt cũng ào ạt chảy xuống.



Tình... hỏi thế gian tình là gì, mà khiến cho con người phải đau khổ?



Tình... là một thứ rất hại người, năm xưa khi Nguyệt Như giết người không hề chớp mắt, bây giờ nước mắt của cô cũng nhiều như vậy.



Tâm tình của Phương Hạo Vân cũng trở nên trầm trọng, trên thực tế, hắn cũng không hy vọng Nguyệt Như biến thành cái dạng này, hắn cảm thấy Nguyệt Như đã mất đi chính mình rồi.



Suy nghĩ một chút, Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Nguyệt Như... anh không hy vọng tình yêu chiếm lấy toàn bộ cuộc sống của em... nếu em mất đi mình quá nhiều như vậy, anh cảm thấy có rất nhiều áp lực"