Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 500 :

Ngày đăng: 02:20 19/04/20




Có lẽ là do tâm tình, nên đao pháp của Vương Nhị Ngưu hôm nay bị loạn, tốc độ chậm hơn bình thường một chút, nhưng chỉ một chút đó thôi cũng đủ làm cho Vương Nhị Ngưu mất ưu thế.



Thân hình của Hà Thanh rất linh hoạt, xoay trái xoay phải liên tục, trong giây phút Vương Nhị Ngưu kinh ngạc đã tránh khỏi đòn tấn công, đồng thời còn vương tay trái ra dùng tốc độ không nhìn được chộp lấy cổ tay của hắn.



Một trảo này, nếu bị chụp trúng...



Thì đao sẽ rời tay Vương Nhị Ngưu.



Làm một người cầm đao, nếu đao bị người ta cướp đi, vậy thì vô cùng nhục nhã, Vương Nhị Ngưu run lên, giơ mũi đao lên, quẹt ngang má của Hà Thanh.



Chiêu này đối với con gái mà nói, thật sự đúng là hãm hại đời người ta, nhưng mà trong tình huống cấp bách, đồng chí Nhị Ngưu của chúng ta không có để ý nhiều như vậy.



Đàn bà đúng là nghiệp dư, Hà Thanh cũng không ngoại lệ.



Cô nắm chắc rằng có thể đoạt lấy đao trong tay của Vương Nhị Ngưu, nhưng mà trong lúc đó, mũi đao có khả năng quẹt trúng má của cô. Tuy rằng tỷ lệ chỉ có 1/10, nhưng mà Hà Thanh không muốn mạo hiểm.



Bởi vì, cô không muốn vì một cuộc tỷ thí nho nhỏ mà phải lấy dung mạo ra trả giá.



Chiêu này của Vương Nhị Ngưu đã hoàn toàn chọc giận Hà Thanh, cô rút lui lại, tránh để mặt của mình bị thương, nhưng ngay sau đó dùng tốc độ cực nhanh triển khai đợt tấn công thứ hai.



Lúc này, Hà Thanh cơ hồ đã nổi giận, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.



Vương Nhị Ngưu hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau, nhưng tốc độ lui về không bằng tốc độ lao đến của Hà Thanh, mắt thấy tay của cô đã đánh tới, hắn muốn dùng chiêu cũ để ép Hà Thanh lui, nhưng bây giờ Hà Thanh đã đề phòng rồi, cho nên hắn không còn cơ hội nào cả.



"Còn không buông tay..." Vương Nhị Ngưu bỗng nhiên cảm thấy cổ tay của mình đau nhức, liền buông tay theo bản năng, làm cho thanh đao rớt xuống.



Chỉ trong nháy mắt, mạch môn tay phải của hắn đã bị khống chế, đồng thời, tay kia của Hà Thanh cũng giơ lên, xem ra tựa hồ như muốn phế đi công phu của hắn.



Quả nhiên, Hà Thanh cười lạnh nói : "Chiêu thức của anh quá đê tiện, tôi phế nó đi, coi như là khiển trách..."



Vương Nhị Ngưu nghe thấy thế, cả người đơ ra, phế công phu của hắn rồi, còn khó chịu hơn là giết chết hắn.



Suy nghĩ thật lâu quyết định không tíc tắc, hắn quát lớn : "Không bằng cứ giết tao đi..."



"Đừng!!!"




Rất nhanh, hai chiêu tiếp theo của Hà Thanh đã trôi qua, chỉ là, hai chiêu qua rồi, Bạch Quý vẫn đứng vững như Thái Sơn, sắc mặt không hề thay đổi, cũng không thở dốc, dường như là không có việc gì.



Không chỉ có anh em nhà họ Vương, ngay cả Trương Bưu và Đại Phi cũng giơ ngón cái lên, âm thầm khen ngợi sự dũng mạnh và khí độ của Bạch Quý, đồng thời cảm thấy vui vì Hạo Vân có một thuộc hạ như vậy.



Sắc mặt của Hà Thanh đã trầm xuống rồi, ba chiêu đã qua, cô không hề làm Bạch Quý bị thương, tình huống như vậy đã nói lên thực lực của Bạch Quý.



Niềm tin của Hà Thanh chậm rãi giảm xuống.



Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô bắt đầu không tin tưởng vào công phu của mình.



Có điều, chuyện đã đến nước này, sợ hãi là điều không có khả năng, chỉ có thể kiên trì chiến đấu. Hà Thanh tự an ủi mình, ba chiêu này có lẽ đã tiêu hao chân khí của đối phương rồi. Lúc này đánh tiếp, nói không chừng có thể tìm ra sơ hở, chuyển bại thành thắng.



Cứ tưởng tượng như vậy, niềm tin của Hà Thanh liền khôi phục lại một ít.



"Hừ, bây giờ cô nên cẩn thận..." Bạch Quý nhìn Hà Thanh một cách khinh thường, khẽ nhếch chân lên, đao trong tay đã chém tới.



Lúc này, ông ta đã không giữ lại, Hà Thanh rùng mình, hai tay nắm chặt đao, dùng sức chém tới, đao của hai người lại chạm vào nhau.



Thân đao rung động, lưỡi đao dính chặt vào nhau, ma sát kịch liệt đến nổi tóe lửa, có thể nhìn thấy rõ ràng.



Những người ở đây đều há to mồm, kinh ngạc vô cùng.



Cao thủ so chiêu, thắng bại cơ hồ chỉ trong một chiêu, mà lúc này, hai người đã lao đến nhau, ra chiêu tàn ác vô cùng. Hà Thanh cơ hồ là dùng hết lực lượng trong người, bộc phát tất cả ra. Mà Bạch Quý cũng không dám giữ lại cái gì.



Sắc mặt của Trương Bưu và Đại Phi trở nên trầm trọng, tuy là đến điểm thì dừng, nhưng bây giờ hai người chém giết nhau như vậy, xảy ra chuyện gì không ai có thể biết trước được.



Hai người vốn muốn vào can, nhưng trong cuộc đấu có đẳng cấp như vậy, Trương Bưu và Đại Phi đều không dám tiếp cận.



Đao của hai người chạm nhau, lập tức bắt đầu so nội công, theo tình huống bây giờ, cơ hồ là ngang nhau, không phân biệt được cao thấp.



Giằng co một hồi, Bạch Quý hét lớn một tiếng, chân khí nội gia trong cơ thể bùng nổ, thân đao lập tức sinh ra một lực phản chấn mạnh, đánh văng Hà Thanh đi.



Hành động này của Bạch Quý vô cùng sáng suốt, lâm trận đối địch, điều kiêng kị nhất chính là so đấu nội công. Nhất là khi hai người có nội lực tương đương nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng chỉ là cả hai cùng thiệt, chân khí bị tổn hao.