Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 51 : Dục vọng
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Trần Thiên Huy ngớ người ra một lúc, sắc mặt liền thay đổi, con rể ông đã chấm sao lại là bạn trai của người khác được nhỉ? Hừ, lần này rắc rối to đây!
Phương Hạo Vân chả hiểu gì cả, sao mình trở thành bạn trai của Hàn Tuyết Nhi từ khi nào mà bản thân mình còn không biết vậy? Nhưng để tránh Trần Thiên Huy tiếp tục lải nhải thuyết phục, hắn không lên tiếng phản bác. Hắn thậm chí còn diễn kịch diễn cho giống, chủ động đến gần kéo tay Hàn Tuyết Nhi, ân cần quan tâm: "Em không sao chứ? Bây giờ anh sẽ đưa em về nhà."
Hàn Tuyết Nhi vì muốn bảo vệ Trần Thanh Thanh, cũng im lặng thừa nhận Phương Hạo Vân là bạn trai của cô, liền phối hợp ngoan ngoãn nắm lấy tay Phương Hạo Vân, quay sang chào Trần Thiên Huy: "Cháu xin phép dượng, cháu và Hạo Vân xin về trước, chuyện hôm nay rất cám ơn dượng."
"Con bé này, người nhà cả, không nên khách sáo."
Trần Thiên Huy gật đầu đáp lại, trong lòng ông vẫn đang suy tính chuyện chọn Phương Hạo Vân làm con rể.
……
Vương Thế Phi dẫn theo A Tài đích thân tiễn Phương Hạo Vân ra tận cửa, khúm núm: "Phương thiếu gia, hay là em bảo tài xế lái xe đưa anh về, anh có chuyện gì cứ sai bảo em đi làm ạ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, nói: "Được rồi. À, con An Tiểu Trân tôi giao cho anh, dạy bảo cho nó biết học điều hay lẽ phải, nếu nó muốn kiếm công việc gì đó làm thì anh sắp xếp cho một công việc đàng hoàng ở Kim Bích Huy Hoàng, đừng để nó giao du với đám lưu manh vô lại kia nữa." Nhớ tới yêu cầu của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân quyết định bỏ qua cho An Tiểu Trân.
Dọc đường đi, bên trong xe là một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, Hàn Tuyết Nhi và Phương Hạo Vân ngồi ở băng ghế sau ngậm miệng không ai phát ra tiếng nói.
Cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, cứ im lặng như thế với ân nhân không hay lắm, một lúc lâu sau Hàn Tuyết Nhi mới mở lời trước: "Hạo Vân, cám ơn anh, luôn làm phiền anh đến cứu tôi, tôi không biết nên trả ơn anh như thế nào cho phải."
"Cô thuộc về tôi mà, cô quên rồi à?" Phương Hạo Vân dường như không cần Hàn Tuyết Nhi trả ơn.
Hàn Tuyết Nhi vốn mang tâm trạng biết ơn sâu sắc, lại bị câu nói của Phương Hạo Vân dập tắt niềm háo hức, sắc mặt liền buồn hẳn xuống, lí nhí: "Anh yên tâm, thứ tôi hứa với anh, lúc nào anh cũng có thể đến lấy."
Phương Hạo Vân nở một nụ cười chế giễu nơi khóe miệng, gằn giọng: "Tôi thích loại con gái đầy đặn một chút, cô về nhà ăn cơm nhiều vào…"
Hàn Tuyết Nhi há hốc miệng, không biết nói gì vào lúc này. Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm trở lại trong xe, Phương Hạo Vân dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn bâng quơ vào cảnh vật ban đêm lướt qua ven đường.
"Hạo Vân, nếu chịu không nổi thì tới bệnh viện khám thử đi."
Trương Mỹ Kỳ vốn chẳng thân thiết với Phương Hạo Vân, nhưng tốt xấu gì cũng làm chung công ty, cô không thể bỏ mặc hắn đau đớn.
"Hạo Vân, em nói gì đi chứ, rốt cuộc em bị gì vậy?" Thấy sắc mặt Phương Hạo Vân càng lúc càng đau đớn, Trương Mỹ Kỳ bắt đầu lo sợ.
Phương Hạo Vân đang dồn toàn lực đối kháng với dục vọng trong lòng, nhưng Trương Mỹ Kỳ liên tiếp nói chuyện bên cạnh quấy nhiễu, bất thình lình hắn hắn quét mắt nhìn vào Trương Mỹ Kỳ.
Trương Mỹ Kỳ sau khi tan sở đi thẳng từ công ty đến chung cư Kim Hoa, cô vẫn đang mặc bộ đồ công sở, hiển hiện vẻ đẹp quyến rũ từng trải của phụ nữ.
Người đẹp ở ngay trước mặt, dục vọng trong lòng Phương Hạo Vân dâng lên mãnh liệt, ý chí của hắn bắt đầu bị xâm chiếm, đồng thời dưới tác động của ham muốn, toàn thân Phương Hạo Vân nóng hừng hực, quần hắn từ từ cộm lên.
Trương Mỹ Kỳ đang chăm chú nhìn vào Phương Hạo Vân, đột nhiên để ý tới sự thay đổi dưới quần hắn, cô bắt đầu hồi hộp, khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ.
Trương Mỹ Kỳ không ngờ Phương Hạo Vân dám giở thói lưu manh trước mặt cô, cô nhăn mày nói: "Hay là để chị rót cho em ly nước nóng." Trương Mỹ Kỳ muốn mượn cơ hội rời khỏi.
"Đợi đã, đừng đi." Phương Hạo Vân càng lúc càng khó chịu, không tự chủ kêu lên một tiếng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Một chút lí trí còn sót lại bảo với hắn tuyệt đối không được làm chuyện cầm thú ngay tại đây, cố gắng chế ngự dục vọng một lần nữa, Phương Hạo Vân nghiến răng ken két nói: "Chị đi ra ngoài mau, khóa cửa lại đừng vào đây, tốt nhất là rời khỏi đây luôn…"
Nghe Phương Hạo Vân nói thế Trương Mỹ Kỳ lại thay đổi ý định bỏ đi, cô cảm thấy Phương Hạo Vân nhất định có nỗi khổ khó nói, hắn đang gặp phải rắc rối nào đấy. Trước tình hình này cô sao có thể mặc kệ hắn bỏ về được?
Trương Mỹ Kỳ ân cần hỏi nhỏ: "Hạo Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em vậy? Em nói ra đi, bây giờ chị phải làm gì mới giúp được em?"
"Chị đi ra mau, mặc kệ em!" Phương Hạo Vân xua tay khó nhọc, tỏ ý đuổi Trương Mỹ Kỳ rời khỏi.