Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 528 : Rốt cục đã có tin tức của chị Thanh Thanh
Ngày đăng: 02:20 19/04/20
"Hừ!"
Hà Thanh hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Phương Hạo Vân nữa. Có điều, nói đi thì phải nói lại, chiếc xe này ngồi thật là thoải mái, không hổ là chiếc xe trị giá một triệu Euro.
Thích thú dựa đầu vào ghế, Hà Thanh hơi nhắm mắt lại, tận tình hưởng thụ cái cảm giác thoải mái này.
"Chị hai, đến nơi rồi!"
Nhà hàng ở rất gần nhà của Hà Thanh, cho nên chỉ mới năm phút đồng hồ, chiếc xe của Phương Hạo Vân đã dừng dưới nhà của Hà Thanh.
Hà Thanh mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ : "ồ, đúng là đến rồi..." Xem ra vẫn còn chưa hết thích thú.
"Được rồi, xuống xe đi, hôm nay tâm tình của anh tốt, sẽ mang em đi hóng gió, để cho em từ từ mà nghiện..." Phương Hạo Vân cười nói.
Hà Thanh xuống xe, tức giận nhìn Phương Hạo Vân : "Cậu một hồi thì chị hai, một hồi thì anh, cậu rốt cục là lớn hơn tôi, hay là tôi nhỏ hơn cậu..."
"Dì à, con mới hai mươi tuổi thôi..." Phương Hạo Vân cười hắc hắc : "Con nhỏ hơn dì là cái chắc..."
Công bằng mà nói, tuổi thật của Phương Hạo Vân không nhỏ hơn Hà Thanh, nhưng khuôn mặt của hắn hiện nay chỉ mới hai mươi tuổi.
"Cậu mới là dì, cả nhà cậu đều là dì..." Phụ nữ ghét nhất là người khác nói mình lớn tuổi, cho dù Hà Thanh là lính, cũng không ngoại lệ.
"Haha..."
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng nổi điên của Hà Thanh, trong lòng Phương Hạo Vân liền thấy vui vẻ.
Hai người đi vào trong phòng, khóa chặt cửa lại, dưới sự kiên trì của Phương Hạo Vân, Hà Thanh đành phải lấy điện thoại đặc biệt ra, gọi cho Lã Thiên Hành, khi ông ta biết Phương Hạo Vân muốn nói chuyện với mình, liền gật đầu không chút do dự : "Đưa điện thoại cho Hạo Vân..."
Phương Hạo Vân cầm lấy điện thoại trong tay của Hà Thanh, chào lễ phép một tiếng : "Chào ông Lã..."
"Haha!"
"Hạo Vân, hãy nghe chị nói, chúng ta nói chuyện qua vệ tinh, có thể là tín hiệu không tốt, cũng không thể nói quá lâu... chị muốn nói cho em biết, chị bây giờ vẫn tốt, tất cả đều tốt, ông ngoại đối với chị rất tốt. Chị đang nhận huấn luyện bí mật, chờ sau khi huấn luyện chấm dứt, chúng ta có thể gặp mặt nhau... Nhớ kỹ, không cần lo lắng cho chị... chị yêu em, chị nhớ em..."
Cảm nhận được tình cảm chân thành của cô, khóe mắt của Phương Hạo Vân hơi ướt rồi :" Chị Thanh Thanh, em cũng yêu chị... em cũng nhớ chị... nhớ kỹ, đừng làm khổ bản thân... em chờ chị sớm ngày trở về..."
"Ừ!"
Trần Thanh Thanh lại dặn dò : "Lúc chị không ở nhà, em nhớ chăm sóc cho ba mẹ chị nhiều một chút... thay chị chuyển lời giùm, nói chị rất tốt, chị rất nhớ họ, để cho bọn họ yên tâm. Đúng rồi, còn có Tuyết Nhi nữa, em có rãnh thì qua thăm nó giùm chị. Tuyết Nhi bây giờ đang trong tuổi trưởng thành, chị sợ nó đi lầm đường, em nhớ qua coi chừng giùm chị nha..."
"Chị Thanh Thanh, chị yên tâm đi, em biết nên làm thế nào" Phương Hạo Vân vội vàng nói.
"Hạo Vân, được rồi, chúng ta đã hết giờ nói chuyện rồi... chị yêu em..."
"Chị Thanh Thanh, em cũng yêu chị..."
"Haha!"
Giọng nói của Lã Thiên Hành đột nhiên vang lên trong điện thoại : "Hai đứa nói chuyện mắc ói quá... Thanh Thanh, Hạo Vân lo rằng ông bắt cóc con đi... Bây giờ hai đứa nói chuyện rồi, phỏng chừng là nó cũng yên tâm rồi. Con tiếp tục tham gia huấn luyện đi, nhớ kỹ, đừng để ông ngoại thất vọng..."
"Dạ!"
Trần Thanh Thanh trả lời một tiếng, rồi cắt liên lạc.
Phương Hạo Vân nhức đầu, cảm thấy nói chuyện ba bên đúng là... Mình và Trần Thanh Thanh nói mấy lời mắc ói ấy, lão già Lã Thiên Hành ở một bên nghe.
Phỏng chừng cái này còn chưa tính.
Trừ Lã Thiên Hành ra, thì cuộc trò chuyện của bọn họ, khẳng định là bị nghe lén.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, để cho Lã Thiên Hành nghe cũng tốt, cho ông ta biết mình và chị Thanh Thanh đều có tình cảm, để tránh cho ông ta giới thiệu tinh anh trong quân đội gì đó cho chị Thanh Thanh.