Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 530 : Tranh giành tình nhân
Ngày đăng: 02:20 19/04/20
Hà Thanh dường như cảm nhận được ánh mắt căm thù củ Kim Phi, cô không phải là người phụ nữ của Phương Hạo Vân, càng không có ý gì với hắn. Cho nên cô không muốn tranh giành tình nhân cái gì đó với Kim Phi.
Cô chủ động tránh khỏi người của Phương Hạo Vân, đi đến chổ đám người Trần Thiên Huy nói chuyện.
Lúc này Kim Phi nhân cơ hội đi đến bên cạnh Phương Hạo Vân, ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng; " Phương thiếu gia, hôm nay là một ngày quan trọng, sao bây giờ anh mới đến đây... lại còn mang theo hoa hồng nữa, thật sự là thơm như vậy sao... để anh lưu luyến liền quên trở về, ngay cả chính sụ cũng quên mất..."
Nói đến cái này cũng thấy kỳ quái, Kim Phi không hề có tình cảm gì với Phương Hạo Vân, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy hắn đi cùng với người đàn bà khác, trong lòng cô liền có một mùi chua.
Phương Hạo Vân đưa tay lên vỗ nhẹ vào mông của Kim Phi, cười nói : "Sao? Ghen à? Chờ xong chuyện Long gia, tôi sẽ thỏa mãn cô!"
"Ừ!
Dục vọng mà Kim Phi theo đuổi ngày càng nghiêm trọng rồi, thậm chí đã đạt đến mức không biết xấu hổ.
Đương nhiên, tình huống này chỉ xảy ra với một mình Phương Hạo Vân.
Kim Gia nhìn em gái của mình với Phương thiếu gia, trong lòng có đầy cảm giác. Ông ta là anh của Kim Phi, là anh trai ruột, ông ta không tán thành việc em gái qua lại với Phương thiếu gia, Ông ta tình nguyện cả em gái cho một người thành thật để sống cả đời.
Kim Gia rất rõ ràng, em gái qua lại với Phương thiếu gia, tương lai sẽ không có. Huống hồ, em gái còn mang tâm lý trả thù. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ông ta rất lo lắng, đến một ngày nào đó, Phương thiếu gia sẽ xuống tay với em gái.
Chuyện này, Kim Gia đã khuyên bảo em gái không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà vẫn không có hiệu quả. Xem ra, em gái đã không thể rời khỏi Phương thiếu gia, nhưng mà, Kim Gia không ngờ rằng, mặc dù đã đến nông nỗi này, nhưng thù hận của em gái vẫn chưa biến mất.
Điều càng làm cho ông kỳ quái hơn chính là, tâm tư của em gái Phương thiếu gia cũng rất rõ ràng, chỉ là cậu ta lại không từ chối qua lại với em gái, vì thế mà Kim Gia rất hoang mang. Hai người này, ông ta không nhìn thấu ai cả.
"Còn có tâm tư tán gái..." Hôm nay Tần Tử Kiếm có thể nói là được mở rộng tầm mắt, hắn tự cho rằng kế hoạch của hắn rất là hoàn mỹ, cho nên cố ý lại đây để chế nhạo Phương Hạo Vân. Tần Tử Hoa thì đi theo phía sau em trai, ánh mắt có vẻ phức tạp khi nhìn Kim Phi và Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cố ý ôm lấy eo nhỏ của Kim Phi, cười nói với Tần Tử Kiếm : "Haha, tôi có gì mà phải lo lắng, lần đánh cược này đã tuyên bố tôi thắng rồi... Tần Tử Kiếm, nói không khách khí chính là, chút âm mưu quỷ kế của cậu, tôi đã sớm biết rồi, cậu chờ xui xẻo đi..."
Lời này vừa nói ra, Tần Tử Kiếm đã không nhịn được cười : "Phương thiếu gia, tôi thật bội phục tố chất của cậu... khoan đã, tôi chợt nhớ ra một câu nói, gọi là điếc không sợ súng..."
"Cẩn thận một chút!" Phương Hạo Vân thấy Bạch Quý muốn lên võ đài, vội dặn dò một câu.
Bạch Quý quay lại nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt tự tin, liền bước lên trên lôi đài, chậm rãi đi đến.
Anh em họ Vương nhìn thấy giáo quan đi lên lôi đài, lập tức dẫn dắt đám đàn em cổ vũ cho giáo quan, tiếng hét rung trời, so với đám người cổ vũ cho Long Du còn khí thế hơn nhiều.
Long Du nghe thấy thế, dừng khởi động lại, lẳng lặng đứng thẳng trên lôi đài, vẻ mặt dữ tợn, trong mắt lộ ra vài tia huyết sắc, nhìn giống dã thú vậy.
"Mày chính là Bạch Quý... nhìn mày nhỏ như vậy, một đấm của tao là đủ đánh chết mày..." Long Du nhếch môi cười, để lộ hai cái răng nanh, hiện rõ cái lạnh của nó.
Mặc dù Bạch Quý kinh như không sợ, lạnh lùng nhìn Long Du, thản nhiên nói :"Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chờ khi nào mày giành được thắng lợi cuối cùng, thì mày muốn mạnh miệng cũng không muộn..."
Thời gian chưa đến, Bạch Quý cũng không muốn nói nhảm nhiều với Long Du.
Thừa dịp này, ông bắt đầu điều chỉnh lại tâm tình của mình, đồng thời chậm rãi vận khí, để bảo đảm trạng thái của mình.
"Tất thắng!"
Long Du hét lớn một tiếng, đưa hai ngón tay lên thành hình chữ V làm tư thế thắng lợi, hành động này lập tức khiến cho mọi người hò hét chói tay, ủng hộ điên cuồng. Trong đám người thậm chí còn có người gào lên : "Giết hắn, giết cái con khỉ ốm ấy đi..."
Có người dẫn đầu, liền có người hưởng ứng.
Phần lớn người ở đây đều đặt cho Long gia thắng, cho nên bây giờ bọn họ ủng hộ điên cuồng, hy vọng Long Du có thể giết chết Bạch Quý, để cho mình phát tài.
Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ, một đám người đáng thương, bây giờ thì cứ gào thoải mái đi, một lát nữa đừng có khóc hết nước mắt là được.
Theo Phương Hạo Vân thấy, chỉ cần Bạch Quý dùng viên thuốc kia, thì phần thắng sẽ là 80%, tuy rằng không phải là 100#, nhưng mà cũng không tồi rồi. Trên võ đài, hoàn toàn không có cái gì gọi là chắc chắn tuyệt đối.
"Phương thiếu gia, có nắm chắc không?" Hà Thanh xuất hiện bên cạnh Phương Hạo Vân không biết từ lúc nào, ánh mắt của cô có vẻ hơi lo lắng.