Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 568 : Tâm sự sau khi say
Ngày đăng: 02:20 19/04/20
"Chị... ý của em là..."
"Được rồi, chị biết ý em... Hạo Vân, bây giờ chúng ta ăn cũng đã ăn, uống cũng đã uống, em theo chị đi dạo phố nha... em biết không? Chị lớn như vậy rồi còn chưa từng có người đàn ông nào đi dạo phố với chị. Em là em trai của chị, nhưng me cũng là đàn ông... hôm nay em đi với chị nha..." Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân hơi do dự, hắn không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc này, Phương Tuyết Di đã đứng lên khôi ghế, nhưng mà lại đảo qua đảo lại, xem ra rất có khả năng té.
Phương Hạo Vân vội vàng đứng dậy, ôm lấy Phương Tuyết Di, tránh để cô bị té.
"Hạo Vân, mang chị ra ngoài... lái chiếm Lamborghini của em ấy, chúng ta đi hóng gió... hôm nay coi như chị cầu em..." Phương Tuyết Di đã rất choáng váng rồi, thân thể của cô chỉ có thể dựa vào Phương Hạo Vân mới đứng vững nổi.
Nghe mùi thơm và mùi rượu hỗn tạp, trong long Phương Hạo Vân có một cảm giác lạ, cố gắng làm cho mình trở nên bình thường, hắn gật đầu cưới : "Được rồi, em đi với chị ra ngoài..." Phương Hạo Vân hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Phương Tuyết Di, cho nên hắn mới đồng ý. Mang chị ra ngoài, có lẽ sẽ làm cho chị gái thoải mái được một chút. Phóng túng một lần, có lẽ sẽ hiểu được nhiều vấn đề hơn.
Đi đến bờ sông, hai người đứng cạnh nhau nhìn cảnh đêm xinh đẹp. Bị gió lạnh thổi qua, men say của Phương Tuyết Di càng lúc càng lớn, cô nhắm mắt lại, nói : "Hạo Vân, đỡ chị với... nếu không chị sẽ ngã mất... em là em trai của chị, em sợ cái gì... chẳng lẽ em muốn biến thành con mọt sách, nói với chị về mấy cái chuyện nam nữ không được động chạm chứ?"
Phương Hạo Vân cười một tiếng, nói : "Chị, chị say lắm rồi... nói mà cũng nói bậy"
"Đúng vậy, chị say rồi, nhưng đầu óc của chị vẫn rất tỉnh táo" Phương Tuyết Di cười nói : "Hạo Vân, em biết không? Trong lòng của chị chưa bao giờ rõ ràng như hôm nay..."
Phương Hạo Vân không nói gì, chỉ nhìn mặt hồ gợn sóng ngoài xa.
Chim bay trên trời.
Phương Hạo Vân suy nghĩ, nếu như mình là một con chim thì tốt biết mấy, cất cánh bay đi không cần lo nghĩ...
"Hạo Vân, em không phải chim, làm sao em biết của chim rất vui vẻ? Phương Tuyết Di nắm lấy lan can, đứng vững thân hình, quay đầu lại nói.
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, chị gái dường như đã đoán được ý tưởng trong lòng của hắn : "Chị, chẳng lẽ chị cảm thấy loài chim này không vui sao?"
"Chị không biết...."
Phương Tuyết Di lắc đầu, nhắm mắt lại nói : "Chị chỉ biết rằng, mặc kệ là ai, hay chuyện gì, chỉ khi nào bản thân tự trải qua, thì mới biết được ngọt bùi trong đó. Em xem, loài chim đó bay lượn trên mặt hồ, em cảm thấy chúng nó rất vui vẻ... nhưng mà em không nhìn thấy được khi nào nó buồn"
Về đến nhà, Phương Hạo Vân đỡ Phương Tuyết Di đến phòng khách, nhanh chóng lấy một ly nước ấm, và một viên thuốc giải rượu đến.
Phương Tuyết Di khoát tay : "Không cần uống thuốc... Hạo Vân, hãy nghe chị nói, đầu của chị rất đau, nhưng chị vẫn ý thức được, rất rõ ràng... Chị thích cảm giác này, chị không muốn uống thuốc..." Nói xong, cô uống hết ly nước.
Phương Hạo Vân cũng không ép.
Dừng lại một chút, hắn mở miệng hỏi : "Chị, em dìu chị lên nghỉ ngơi, tối nay em sẽ không đi, em sẽ ngủ ở phòng khách, nếu có chuyện gì, chị cứ gọi em..."
"Chị không đi được..." Phương Tuyết Di lắc đầu : " Chị ngủ ở phòng khách cũng được, chị thật sự không đi được, trừ phi là em ôm chị lên..."
"Được rồi!" Phương Hạo Vân không muốn để cho ba mẹ vừa về liền thấy chị gái say rượu, cảm thấy đưa chị lên phòng thì tốt hơn.
Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân đưa tay ôm lấy Phương Tuyết Di say rượu, đi vào phòng của cô, hơn nữa còn đặt lên giường.
Ánh mắt của Phương Tuyết Di trở nên mê ly, vẻ mặt đỏ cừng, bộ ngực lớn của cô phập phồng không ngừng theo nhịp thở. Hai tay cô ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, dường như không có ý muốn buông ra.
Mùi thơm và mùi rượu không ngừng kích thích thần kinh của Phương Hạo Vân, dần dần, hắn đã xuất hiện phản ứng sinh lý.
"Tiểu Hạo Vân dậy rồi... em có phản ứng?" Phương Tuyết Di cười nói.
Cô cố gắng mở to mắt ra, nhìn Phương Hạo Vân, hỏi : "Vì sao em lại có phản ứng... là vì chị sao?"
Phương Hạo Vân đúng là bó tay, đúng là rượu vào làm loạn tính, lời này không hề giả, ngày thường Phương Tuyết Di tuyệt đối không như vậy.
Nói thật, khi Phương Tuyết Di say đã làm cho Phương Hạo Vân có kích thích và hấp dẫn mãnh liệt, tuy rằng hắn cố gắng khống chế tâm lý, nhưng mà phản ứng của cơ thể thì không thể giấu được.
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, hắn không ngừng nhắc nhở mình, tuy rằng hắn không có quan hệ huyết thống với nhà họ Phương, tuy rằng hắn là giả, nhưng mà khi ở đây, hắn đã thật sự xem nơi này là nhà mình rồi.
Dần dần, dưới sự khống chế không ngừng của hắn, phản ứng của cơ thể cũng dần biến mất.
"Chị... chị nên đi nghỉ ngơi đi, em giúp chị pha chén nước ấm..." Phương Hạo Vân đứng dậy chuẩn bị rời đi.