Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 59 : Nàng dâu xấu cũng phải gặp mặt mẹ chồng

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Nếu không phải đang ở trong phòng làm việc, có thể hắn đã chịu không nổi muốn giày vò Trương Mỹ Kỳ lần nữa. Cánh cửa của dục vọng một khi đã được mở ra, sẽ khó mà đóng lại được.



Đàn bà như thế, đàn ông cũng như thế.



Nếu không thì Phương Hạo Vân đâu cần mỗi ngày đều phải uống thuốc đê kiềm chế dục vọng chứ.



Lúc này, bên ngoài tủ áo vang lên tiếng nói của Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi, hình như hai người họ lại bắt đầu tranh luận rồi, ý của Tạ Mai Nhi là nếu đến bệnh viện, vẫn không bằng nhờ Phương Hạo Vân. Nhưng Trương Mỹ Kỳ kiên quyết không chịu.



Cuối cùng, Tạ Mai Nhi đành chào thua Trương Mỹ Kỳ, hứa rằng sẽ cùng cô ấy đến bệnh viện.



Phương Hạo Vân hiểu rất rõ mối hận của Trương Mỹ Kỳ với mình, không phải là chuyện có thể hóa giải trong một sớm một chiều được.



"Mai Nhi, em ra ngoài đợi chị một chút nhé, chị thay xong bộ đồ sẽ ra liền...!"



Lúc nãy tự sướng đã đạt đến cao trào, bên dưới cứ ươn ướt, rất khó chịu, nên cô muốn rửa ráy cho sạch sẽ, thay chiếc quần lót rồi mới đi.



Phương Hạo Vân nghe thấy thế, bỗng ngẩn người ra, tại sao mình cứ phải trốn trong cái tủ áo này vậy, lần này gặp phiền phức lớn rồi đây.



Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào khác, đành tùy cơ ứng biến vậy, Trương Mỹ Kỳ có muốn đánh muốn chửi thì cũng đành chịu.



Sau khi rửa ráy sạch sẽ Trương Mỹ Kỳ bước ra khỏi phòng vệ sinh, bước về phía tủ áo, trong tay vẫn còn cầm chiếc quần lót lúc nãy, chính vào lúc này, chiếc tủ áo bỗng nhiên tự mở toan. Lẫn trong đám quần áo lót màu sặc sỡ là khuôn mặt của Phương Hạo Vân.



Trương Mỹ Kỳ giật nảy mình, liền đó hình như đã hiểu ra chuyện gì. Cô vội gặng hỏi:



"Cậu vào đây từ lúc nào vậy?"



"Từ lúc chị bắt đầu rên rỉ ấy."



Mặt Phương Hạo Vân vẫn thản nhiên, nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì mà không dám nhận chứ. Vả lại, hắn đã đoán trước nếu trả lời như thế, trong lòng Trương Mỹ Kỳ nhất định sẽ có kiêng dè, sẽ không dám làm to chuyện lên.



Quả thật, khi Trương Mỹ Kỳ nghe xong, chỉ đành mím môi tức giận mà không nói câu gì.



Phương Hạo Vân mỉm cười, nói với vẻ gian xảo:



"Chị Mỹ Kỳ, không ngờ trong sâu thẳm tâm hồn chị lại có nhiều khát khao đến vậy..."



"Cậu thật vô sỉ...!"



Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Trương Mỹ Kỳ liền nổi giận, hình như đúng vào lúc Phương Hạo Vân vừa nói xong, Trương Mỹ Kỳ đã giận dữ ném chiếc quần lót về phía hắn, vừa khéo rơi ngay trên đầu Phương Hạo Vân không lệch một phân. Nguồn truyện: Truyện FULL



Phương Hạo Vân có vẻ bực bội. Đưa tay lấy chiếc quần lót xuống, sờ tay vào chỗ vẫn còn ươn ướt, một mùi hương nhè nhẹ xông lên mũi hắn.


Nghe những lời Phương Tuyết Di nói, trong lòng Bạch Lăng Kỳ cảm thấy ngọt ngào, mặt lại thẹn thùng, nên tay chân cứ lúng túng, cô cứ cúi đầu không dám nói gì, chỉ biết chúi mũi vào chén cơm.



Một bữa cơm trưa, từ lúc 11 giờ hơn kéo dài đến tận 3 giờ. Cuối cùng đã kết thúc một cách tốt đẹp. Đợi đến khi đã dọn dẹp xong, Trác Nhã cũng đã khéo léo hỏi thăm gia cảnh của nhà họ Bạch.



Ông bà thông gia quả thật có hơi bần hàn, nhưng từ trên người Bạch Lăng Kỳ có thể thấy, tuy gia đình họ sống đạm bạc, nhưng vẫn không đến nỗi nào. Ít ra thì Bạch Lăng Kỳ cũng được dạy dỗ rất tốt. Không những hiểu chuyện, mà còn rất ngoan, vừa nhìn đã biết ngay đó là một cô gái rất biết yêu thương con người. Hơn nữa, Trác Nhã cũng thầm chú ý đến thân hình Bạch Lăng Kỳ, chiếc mông to như thế, sau này chắc chắn sẽ sinh được con trai.



Thời gian còn lại, Phương Tuyết Di dẫn cô em dâu về phòng mình thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, nói xong, còn nhét cho cô vài chiếc áo loại xịn.



Bạch Lăng Kỳ vốn dĩ kiên quyết từ chối không nhận, nhưng Phương Tuyết Di nói, đồ đạc trong nhà, đem cho em dâu thì có gì mà không phải chứ, nếu em không nhận, vậy em là người ngoài à.



Bạch Lăng Kỳ nghĩ, người ta đã xem trọng mình như vậy, mà mình cứ kiên quyết từ chối, quả thật có chút khó coi. Nên đành miễn cưỡng nhận lấy quà của Phương Tuyết Di.



Trước lúc về, Phương Tuyết Di lại thì thầm vào tai của Bạch Lăng Kỳ:



"Hạo Vân nó rất đào hoa, em phải giữ kỹ đó... nó đã ra ngoài thuê nhà ở chung với một cô gái, em có biết không?"



Cũng chẳng biết vì sao, mà Phương Tuyết Di lại không thích em trai mình ở chung với hạng đàn bà như Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ.



Bạch Lăng Kỳ nghe xong, tay chân liền lúng túng, đợi đến khi tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, cô mới chầm chậm nói:



"Em biết, Hạo Vân có ở chung với đồng nghiệp. Em đã đến chỗ đó rồi, chị Mai cũng không tệ, em tin vào Hạo Vân..."



Phương Tuyết Di lại buồn bực, chẳng lẽ những cô gái trẻ bây giờ lại dễ dàng tin đàn ông đến thế sao? Em có biết cái gì gọi là lâu ngày sinh tình không, cô nam quả nữ ở chung một nhà, chỉ có trời mới biết sẽ có chuyện gì.



Vốn định dặn dò thêm mấy câu nữa, Phương Tuyết Di đột nhiên nghĩ lại, có người chị nào lại đi nói xấu sau lưng em mình nhỉ. Suy nghĩ một lúc, cô nói:



"Kỳ à, cả nhà chị đều đã chấm trúng em, hy vọng em sẽ tiếp tục cố gắng. Chị mong em sẽ được gả vào nhà này."



Bạch Lăng Kỳ thẹn thùng gật đầu, không nói thêm gì.



Chịu trận cho đến hơn 5 giờ chiều, cuối cùng nghi thức con dâu gặp mặt mẹ chồng cũng đã kết thúc. Sau khi rời khỏi nhà họ Phương, Bạch Lăng Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Đừng thấy cô ở lại nhà họ Phương đến sáu, bảy tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này đối với Bạch Lăng Kỳ mà nói, là khoảng thời gian kéo dài vô tận. Nàng dâu xấu lần đầu gặp mẹ chồng, tâm trạng đúng là căng thẳng đến độ khó mà hình dung hết được.



"Hạo Vân, cuối cùng em đã có thể thở phào nhẹ nhõm...!"



Sau khi bước ra khỏi cổng lớn của khu Cẩm Giang, tâm trạng của Bạch Lăng Kỳ mới thật sự ổn định. Cô ôm lấy cánh tay Hạo Vân, ngã vào lòng hắn, trông cứ như một chú chim nhỏ cứ quấn quýt lấy người vậy.