Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 617 : Ôm dì Bạch

Ngày đăng: 02:21 19/04/20




"Khó mà nói, cần phải điều tra... nếu hai người không có ý kiến, con muốn thông báo cho đội trưởng Trương đến nhận vụ án này" Phương Hạo Vân hỏi.



"Hạo Vân... con xem giúp dì đi.." Tần Tú Văn không giống Lã Nguyệt Hồng, bà không có tiềm chất của một người phụ nữ mạnh mẽ, có nhiều chuyện bà không dám quyết định, bà nói : "Hàn Sơn đi rồi, bây giờ con là người đàn ông duy nhất của Hàn gia, từ giờ trở đi, Hàn thị tất cả đều do con quyết định..."



Lúc này, Hàn Tuyết Nhi đã đọc xong bức thư đe dọa, nội dung nói về việc kêu mẹ con cô rời khỏi Hàn thị, nếu không thì sẽ mất mạng.



"Anh Hạo Vân... anh cho người điều tra đi, em sẽ nói chuyện với Đới Cường, cho dù ông ta bất nhân, nhưng mẹ và em cũng không thể bất nghĩa. Lúc ba còn sống, luôn coi ông ta là anh em, coi như là nể mặt ba, em cho ông ta một cơ hội nữa..." Hàn Tuyết Nhi nói.



Phương Hạo Vân nghe vậy, gật đầu nói : "Ừ, anh đồng ý với suy nghĩ của em... Tuyết Nhi, em thật sự đã trưởng thành rồi..."



Trong một phòng cao cấp của khách sạn Shangri La, Đới Cường đang trần nửa người, ngồi trên đầu giường không ngừng hút thuốc, vẻ mặt khá là lo âu.



Trong cuộc họp hôm nay, Hàn Tuyết Nhi đã thay đổi phong cách yếu đuối ngày xưa, trở nên rất mạnh mẽ, trực tiếp sa thải sáu thân tín của hắn, và còn uy hiếp hắn, cái này đúng là không đơn giản rồi.



Vốn tưởng rằng cô nhi quả phụ Hàn gia sẽ dễ giải quyết. Bây giờ xem ra hắn đã quá khinh địch rồi.



"Kính cong!"



Đúng lúc này, có người ấn chuông cửa.



Hắn vội vàng đứng dậy đi ra, nhìn người bên ngoài qua lổ mắt mèo, sau đó mới mở cửa phòng, kéo người đó vào cửa, sau đó lập tức đóng cửa phòng lại,



Người này là một phụ nữ, cô ta mặc một cái váy màu đen, trên mặt trang điểm rất đậm, trên người toát ra mùi nước hoa nồng nạc.



"Yến, em rốt cục đã đến, làm anh chờ muốn chết..." Đới Cường vội vàng kéo váy của cô ta xuống, ôm lấy cô ta, sau đó để xuống ghế sofa.



"Đừng vội, em hỏi anh, tình huống thế nào rồi?" Cô gái tên Từ Yến kia, là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Hà, hạng mục trước đó là do cô và Đới Cường cùng nhau gây ra.



"Làm xong rồi nói.." Đới Cường dường như đã rất gấp rồi, nhanh chóng cởi cái quần màu đen ra, đè xuống người cô gái.



Mà lúc này trên người của Từ Yến cũng chỉ còn lại bộ đồ lót tam giám, thân thể lộ ra rõ ràng, bộ ngực sữa trắng tuyết và cái mông căng tròn đã kích thích ánh mắt của đàn ông mãnh liệt.




"Ai đang chửi mình?"



Phương Hạo Vân sờ sờ mũi, nhún vai, lái xe đến chổ dì Bạch.



Bây giờ đã là giờ cơm chiều, dì Bạch dường như đoán được Phương Hạo Vân sẽ đến, cho nên đã chuẩn bị một bàn đồ ăn trước.



" Dì Bạch, dì biết con sẽ đến à?" Nhìn thấy bàn đồ ăn phong phú đó, Phương Hạo Vân rõ ràng đã sửng sốt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



"Lại đây ngồi... chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện..." Dì Bạch nói một câu, ý bảo Phương Hạo Vân ngồi xuống.



Phương Hạo Vân đi qua, cũng không lập tức ngồi xuống, mà đột nhiên ôm lấy dì Bạch, nói : "Dì, đã lâu không gặp, mặt của dì dường như rất kém, đều là con làm hại dì vất vả..."



Cả đời này của dì Bạch, trừ Phương Hạo Vân ra, vẫn chưa từng có tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác. Bây giờ bị Phương Hạo Vân ôm như vậy, cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của hắn, sắc mặt của dì đột nhiên đỏ lên.



Hai người cứ đứng ôm nhau thế, mùi thơm trên người dì Bạch lập tức khiến cho Phương Hạo Vân hơi nhộn nhạo, và thằng em cũng hắn cũng đã có phản ứng.



Dì Bạch lập tức cảm thấy cái thứ ấy ấy của Phương Hạo Vân đang đâm vào bụng mình, dì ý thức được như vậy đã đủ rồi, khẽ cười một tiếng, rời khỏi Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Hạo Vân... dì vừa mới nhận được tin... đầu lĩnh của bộ tộc thủ hộ bên Đông Nam Á rất hài lòng với thiếu chủ..."



"Thật sao?"



Phương Hạo Vân thấy dì Bạch cố ý nói sang chuyện khác, lập tức cười nói : "Không phải do dì dạy dỗ tốt..." Lời này của Phương Hạo Vân không chút giả dối, hắn có được thành tựu của ngày hôm nay, quả thật là nhờ sự dạy dỗ và tin tưởng của dì Bạch.



Hai mắt của dì Bạch nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, nói : "Ngồi đi... chúng ta vừa ăn vừa nói...."



"À!"



Dì Bạch mời hai lần rồi, nên Phương Hạo Vân vội vàng ngồi xuống, có điều ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi dì Bạch, đối với người phụ nữ này, Phương Hạo Vân luôn có một cảm giác vô cùng đặc biệt, vừa là thầy vừa là bạn, đồng thời còn có cả cảm xúc nam nữ bên trong nữa.



Nhưng mà lúc trước, cảnh giới của hai người còn kém nhau quá xa. Phương Hạo Vân không dám hy vọng xa vời, bây giờ đã đả thông Nhâm Đốc hai mạch, kiêng kỵ trong lòng hắn cũng giảm đi rất nhiều.