Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 625 : Bùng nổ sau sáu năm

Ngày đăng: 02:21 19/04/20




"Ra tay đi... thua trong tay đám ác ma bọn mày, tao tâm phục khẩu phục..." Chuyện đã đến nước này, Tần Như Phong hầu như đã tuyệt vọng.



Đúng lúc này, Kim Đại Trungg đứng cách đó không xa đột nhiên cười lạnh, trong đôi mắt hiện ra một tia tàn nhẫn.



Đột nhiên, Phương Hạo Vân liền cảnh giác, hai bóng người lập tức đánh tới hắn từ hướng trần nhà, uy thế rất kinh người.



Phương Hạo Vân vẫn cười nhạt, nhấc chân đá vào đũng quần của một người, vừa nhanh vừa chuẩn, làm cho tên này kêu thảm một tiếng, té xuống đất, mồ hôi đổ đầm đìa, quay cuồng trên mặt đất không dừng lại.



Sau đó, hắn liền xoay người tung ra thêm một cước nữa, đá bay tên còn lại đi.



Đến lúc này, hai tên đánh lén đã bị Phương Hạo Vân hạ gục, tuy rằng chưa chết, nhưng mà không khác gì một phế nhân.



"Ra tay đi..." Thấy bị đánh lén, trong lòng Phương Hạo Vân dường như nổi nhiều lửa hơn, thản nhiên nói một tiếng, sau đó mang mọi người đi.



Bạch Quý dẫn người đi vào phòng, tiêu diệt tất cả dư nghiệt của Tần gia, toàn bộ quá trình còn chưa đến mười phút.



Sau đó, Bạch Quý lại cho người dọn dẹp hiện trường một chút, phái người bảo vệ biệt thự, để người của Lã Thiên Hành đến mà xử lý công đoạn cuối cùng.



Trở về tập đoàn Hàn thị, Hàn Tuyết Nhi và Tần Tú Văn liền thắp nén nhang cho Hàn Sơn, đem tin tức đại thù đã báo nói cho ông biết. Sau đó hai mẹ con cùng khóc rống lên, Phương Hạo Vân chỉ đứng yên lặng sau lưng hai người.



Chuyện của Hàn Sơn thật ra cũng là do hắn chủ quan, nếu hắn sớm phái người bảo vệ Hàn Sơn, thì sẽ không để đến mức xảy ra thảm kịch như vậy.



Có điều bây giờ cũng đã báo thù cho Hàn Sơn rồi, tập đoàn Hùng Long cũng đã hành động, tiêu diệt hoàn toàn Tần gia ở châu Âu. Vì Hàn Sơn, Tần gia đã phải chịu cảnh diệt tộc.



Đương nhiên, đây là điều mà Tần gia không bao giờ tưởng tượng nổi.



Rất nhiều người đã thấy được tâm tư và thủ đoạn của Phương Hạo Vân thông qua chuyện này, chỉ cần trêu chọc vào hắn, tuyệt đối là không có kết quả tốt.



Hà Thanh lại một lần nữa ý thức được, người như Phương Hạo Vân chỉ có thể làm bạn, chứ không thể làm địch được.



Làm địch với hắn, thật sự đúng là khủng bố.



Cô cảm thấy rằng, cho dù là Lã Thiên Hành cũng không phải là đối thủ của Phương Hạo Vân.



Nghĩ như vậy, cô âm thầm cảm thấy may mắn, may là mình đã cắt đứt quan hệ với Lã Thiên Hành, có điều, cô lại có chút lo lắng cho Hoàng Kỳ Anh.



Tuy rằng đã có quan hệ xác thịt với Hoàng Kỳ Anh, nhưng trong lòng Hà Thanh vẫn còn tình cảm không thể thay đổi với Hoàng Kỳ Anh được. Ít nhất là bây giờ cô vẫn chưa quên.



Cô nghĩ rằng, mình có nên tìm một cơ hội thích hợp để gặp mặt Hoàng Kỳ Anh, nói bóng nói gió để cho hắn rời khỏi Hoa Hải. Nếu không, một khi thân phận của hắn bại lộ, thì với tính cách và thủ đoạn của Phương Hạo Vân, sợ rằng hắn sẽ chết không có chổ chôn.



Tần gia bị diệt cũng không tạo thành ảnh hưởng ở Hoa Hải, ít nhất là người dân Hoa Hải không ai biết, cũng chẳng ai chú ý.


Cho đến giờ, hắn vẫn chưa từng quên một chữ nào.



Thế nhưng ngày hôm nay, câu hỏi của Đinh Tuyết Nhu, làm cho toàn bộ áp lực trong lòng hắn đều bộc phát ra.



"Đó là lời nói dối thiện ý!" Đinh Tuyết Nhu giải thích.



"Haha!"



Phương Hạo Vân đột nhiên cười : "Trên đời này căn bản không có cái gọi là nói dối thiện ý cả... Bản chất của nói dối là lừa gạt.. lừa gạt là lừa gạt, không có gì là thiện ý hay ác ý cả..."



"Tuyết Nhu, vốn những lời này anh không muốn nói ra, nhưng hôm nay em đã ép anh nói ra..." Tâm tình của Phương Hạo Vân rõ ràng đã rất kích động.



"Hạo Vân, đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa..." Thân thể của Tuyết Nhu không ngừng run lên. Mỗi câu nói của Phương Hạo Vân, đều giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cô. Cho đến giờ, cô đều cảm thấy rằng mình chịu khổ nhất, nhưng mà hôm nay khi nghe Phương Hạo Vân nói ra những lời này, cô đã biết được, so với nổi khổ của Phương Hạo Vân, thì một chút đó của cô chẳng tính là gì.



Đinh Tuyết Nhu đau lòng ôm lấy Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, rơi nước mắt, nói : "Xin lỗi... Hạo Vân... em sai rồi, em không nên oán giận, em không nên hỏi anh chuyện năm đó..." Sắc mặt của Đinh Tuyết Nhu đã trở nên tái nhợt, trong đôi mắt chảy ra những dòng lệ hối hận.



Cô luôn nghĩ rằng, năm đó cô vì muốn tốt cho Phương Hạo Vân, nhưng không ngờ rằng, nói dối rốt cục vẫn là nói dối... Tổn thương về mặt tinh thần nặng nề hơn tổn thương về mặt thể xác.



Đưa mắt nhìn Phương Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu nức nở nói : "Hạo Vân, đồng ý với em, tất cả đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại chuyện năm đó, được không? Mặc kệ mấy năm nay anh làm cái gì, mặc kệ bây giờ anh ra sao, em đều không hỏi nữa, trong lòng em, anh vĩnh viễn đều là Hạo Vân của em, em sẽ làm một cô vợ ngoan ngoãn..."



Sự điên cuồng trong lòng Phương Hạo Vân dần dần biến mất dưới sự an ủi của Đinh Tuyết Nhu.



"Tuyết Nhu... em biết không? Sáu năm qua, trong lòng anh phải chịu đựng rất nhiều nỗi đau, rất nhiều áp lực... Anh từng thề rằng Đinh gia phải trả giá lớn..." Nói đến đây, Phương Hạo Vân lại ngẩng đầu lên nhìn Đinh Tuyết Nhu : "Nếu em còn muốn cầu tình cho Đinh gia, vậy thì em sai rồi, sai hoàn toàn rồi. Có lòng tốt thật ra chính là ngu ngốc, sáu năm nay đã nói với anh biết, đối với kẻ địch cần phải nhổ cỏ tận gốc... anh phải nói cho em biết, anh sẽ làm cho Đinh gia bị tiêu diệt, giống như Long gia và Tần gia ở Hoa Hải vậy.... em cần phải chuẩn bị tâm lý..."



"Em biết... từ lần anh báo với em, em đã có chuẩn bị tâm lý rồi..." Đinh Tuyết Nhu nghiêm túc nói : "Anh nói đúng, hành vi của Đinh gia, vốn không thể tha thứ được..."



"Hạo Vân, em yêu anh... trong sáu năm nay, tình yêu em dành cho anh vẫn không hề thay đổi..." Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên đưa môi hôn lên miệng hắn, đồng thời còn quàng tay quăng cổ hắn, chậm rãi đưa thân sát lại, nói : "Hạo Vân... yêu em đi... Hôm nay đừng trở về, ở lại đi, từ từ mà yêu em... em muốn làm người đàn bà của anh..."



Phương Hạo Vân nói rất rõ ràng, cô muốn giao hoàn toàn của mình cho Phương Hạo Vân.



Phương Hạo Vân không phải là đồ ngốc, hắn đương nhiên là hiểu ý của Đinh Tuyết Nhu rồi, có điều hắn dường như đang sửng sờ.



Nói cách khác, hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đè Đinh Tuyết Nhu xuống.



Đinh Tuyết Nhu ôn nhu nhìn người đàn ông này, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngượng, thân thể càng lúc càng cọ sát nhanh hơn. Thoáng do dự một chút, cô chụp lấy tay hắn, để lên bộ ngực sữa của mình, hơn nữa còn muốn hắn xoa bóp nhè nhẹ.



Theo ước định ban đầu của Đinh Tuyết Nhu, thì khi nào hai người xác định danh phận xong, làm rõ ràng tình huống hiện tại của hắn, thì cô mới giao cơ thể này cho hắn.



Nhưng mà bây giờ cô đã đổi ý rồi