Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 634 : Lại cảnh một rồng vs hai phượng

Ngày đăng: 02:21 19/04/20




"Cái này..." Đầu của Hàn Tuyết Nhi càng lúc càng cúi thấp, sau một hồi cô mới thì thào : "Nhưng mà bởi vì là chị em, cho nên em mới không dám gặp mặt chị ấy. Anh Hạo Vân, em nên làm gì đây? Anh nói cho em biết đi, em nên làm cái gì bây giờ? Em rất hận mình... nếu... nếu em không cùng anh..."



Nghe Hàn Tuyết Nhi nói vậy, Phương Hạo Vân liền hiểu được, thì ra Hàn Tuyết Nhi đang lo lắng Trần Thanh Thanh sẽ trách cứ cô ta vì đã đến với hắn.



Nghĩ như vậy, Phương Hạo Vân cười nói : "Tuyết Nhi, em nghĩ nhiều rồi... Em cứ yên tâm, chuyện của anh và em, chị Thanh Thanh sẽ không nói gì đâu... Nếu em vì chuyện này mà không dám đi gặp chị Thanh Thanh, như vậy thì không tốt... Dọn dẹp một chút đi, bây giờ chúng ta đi..."



Hàn Tuyết Nhi vội ngẩng đầu lên nói : "Em biết chị Thanh Thanh sẽ không trách em, nhưng mà trong lòng em... Trongg lòng em không chịu nổi, em hận chính mình..."



Nói đến đây, Hàn Tuyết Nhi lại cúi đầu nhẹ giọng : "Lúc trước, em đã nói với chị Thanh Thanh, em không thích anh, em không thương anh, em còn nói xấu về anh trước mặt chị Thanh Thanh. Nhưng bây giờ em lại trở thành người phụ nữ của anh. Chị Thanh Thanh nhất định sẽ cười em....chị ấy nhất định sẽ cho rằng em là loại nói một đằng làm một nẻo..." T



Thật ra sau khi quan hệ của Hàn Tuyết Nhi và Phương Hạo Vân được thành lập, cô đã có lo lắng, trong lòng có khúc mắc rồi. Nếu là người khác thì không sao, nhưng cô lại là em gái của Trần Thanh Thanh.



Hai người tuy rằng không phải là chị em ruột, nhưng mà còn thân hơn cả chị em ruột nữa.



Hàn Tuyết Nhi luôn cảm thấy rằng mình đã gây ra lỗi lầm với Trần Thanh Thanh, có lỗi với chị ấy.



Thật ra Phương Hạo Vân cũng có thể hiểu được tâm tình của cô, có điều theo hắn thấy, ý tưởng của Hàn Tuyết Nhi có vẻ hơn cực đoan, có vẻ dư thừa.



Trong ấn tượng của hắn, Trần Thanh Thanh là một người con gái rộng rãi, nhất là đối với một người em như Hàn Tuyết Nhi, chị ấy càng không có bất mãn gì. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Phương Hạo Vân cười, kéo tay cô, dùng một tay khác vuốt nhẹ lên mặt cô, cười nói : "Tuyết Nhi nghe lời nào, đừng nghĩ bậy nữa, em phải tin tưởng tình yêu chúng ta, tin tưởng con người của chị Thanh Thanh..."



Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, cúi đầu không nói gì.



Phương Hạo Vân khẽ cười : "Tuyết Nhi, em không phải muốn bỏ trốn chứ? Cái này không phải là tính cách của em..."



Lời này vừa nói ra, Hàn Tuyết Nhi liền đưa tay nhéo một phát vào eo của Phương Hạo Vân, lập tức sẵng giọng : "Anh còn không biết xấu hổ mà giễu cợt người ta... nếu không phải vì anh, em làm sao mà khó xử như vậy? Chờ em gặp chị Thanh Thanh rồi, sẽ nói anh rất hưng, muốn nhờ chị Thanh Thanh giúp em trừng phạt anh... Ừ, cứ như vậy đi, em và chị Thanh Thanh sẽ hợp tác trừng phạt anh..."



Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười hắc hắc, nói : "Tốt, anh liền chờ cảnh một rồng hai phượng... Ừ, cứ như vậy đi, tưởng tượng thật là đẹp..."



Phương Hạo Vân cố ý bắt chước cách nói của Hàn Tuyết Nhi.



"Đại sắc lang, anh nghĩ thật đẹp..." Hàn Tuyết Nhi đương nhiên là hiểu ý của Phương Hạo Vân, trên mặt hiện lên một chút thẹn thùng, lại nhéo thêm một phát vào eo của Phương Hạo Vân : "Anh đó, cả ngày chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện này...Hừ, anh Hạo Vân, lát nữa em phải méc chị Thanh Thanh, để chị ấy quản lý anh lại, nhìn xem về sau anh còn làm mấy chuyện xấu này không..."



"Nói như vậy, là em đồng ý đi theo anh?" Phương Hạo Vân cười hắc hắc, kéo Hàn Tuyết Nhi đứng dậy, nói : "Đi thôi, đừng để chị Thanh Thanh của em chờ sốt ruột..."



"Dạ!"



Hàn Tuyết Nhi hít sâu một hơi, ổn định tâm lý, quyết định dũng cảm đối diện.



Cô rất rõ ràng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, căn bản là không thể tránh né.


Phương Hạo Vân phỏng chừng rằng là chuyện của tập đoàn Siêu Uy có thay đổi gì đó.



Trong lòng vừa động, hắn lập tức nghe điện thoại, và trong điện thoại truyền ra giọng nói của Bạch Nguyệt Thiên : "Thiếu chú, có tình huống muốn báo cho cậu biết... Đinh Vọng Long đã rõ kế hoạch của chúng ta, tổ chức phản công, muốn thoát khỏi sự khống chế của chúng ta. Thế cục trước mắt đã bị khống chế, tôi muốn xin chỉ thị, chúng ta có nên dùng thủ đoạn đối với kẻ địch để đối phó với Đinh Vọng Long và tập đoàn Siêu Uy không?" Nếu như là chuyện bình thường, Bạch Nguyệt Thiên đã tự mình làm chủ. Nhưng mà xét cho cùng thì Đinh gia cũng là nhà vợ của thiếu chủ, cho nên mới gọi điện xin chỉ thị.



Phương Hạo Vân nhíu mày : "Nếu không dùng vũ lực, có thể không giải quyết, đúng không?"



"Theo một ý nghĩa nào đó, có thể hiểu như vậy" Bạch Nguyệt Thiên trầm giọng nói : "Đinh gia bây giờ cũng không có bền chắc, tôi đã thu mua Đinh Vọng Tân, Đinh Bối Thành... Đinh Vân Uy thì không dứt khoát, chỉ còn Đinh Vọng Long thì sống chết cũng không chịu thua, theo ý của ông ta, hình như là muốn cùng liều mạng..."



"Nếu đã như vậy, anh quyết định đi... Nhớ kỹ, phương châm tổng thể vẫn không thay đổi, về phần quá trình cụ thể thì anh tự quyết, tôi chỉ cần kết quả, không cần quá trình!" Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói thêm : "Đinh gia đã mất đi nhân tính, cho nên anh không cần xem xét đến mặt mũi của tôi và Tuyết Nhu, nên làm thế nào thì cứ làm..."



"Thiếu chủ, có những lời này của cậu, tôi đã biết nên làm thế nào..." Bạch Nguyệt Thiên do dự một chút, rồi đột nhiên hỏi : "Thiếu chủ, sắp tới có phải cậu sẽ đến gia tộc không?"



"Ừ, dì Bạch tự thu xếp" Phương Hạo Vân cảm thấy rằng trong lời nói của Bạch Nguyệt Thiên có vấn đề, vội hỏi : "Có phải anh có chuyện muốn nói không?"



"Ừ!"



Bạch Nguyệt Thiên làm ra vẻ muốn nói lại thôi, nhưng đến cuối cùng thì vẫn nói : "Thiếu chủ, trong gia tộc có tứ đại thủ lĩnh tiếp quản... Nếu cậu muốn trở thành chủ nhân chân chính của gia tộc, thì phỏng chừng còn phải trải qua sự khảo nghiệm của tứ đại thủ lĩnh, cho nên, cậu phải có chuẩn bị tư tưởng..."



"Có thể nói cụ thể không?" Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi.



"Tình huống cụ thể về sau cậu sẽ biết, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, tứ đại thủ lĩnh không có lòng với chủ nhân đâu, cho nên đối với người thừa kế như cậu, khẳng định sẽ gây khó dễ bằng mọi cách, cho nên cậu phải chuẩn bị tâm lý" Bạch Nguyệt Thiên nói.



"Có chuyện này nữa à?" Phương Hạo Vân cảm thấy hơi kì quái, dì Bạch dường như không nhắc đến chuyện này.



"Đích thật là có chuyện này... Theo tôi được biết, trong lịch sử đã từng có một thiếu chủ đến gia tộc, kết quả là khiêu chiến thất bại, chết thảm không tay tứ đại thủ lĩnh" Bạch Nguyệt Thiên nói : "Ở chổ đó, cậu tuyệt đối không thể nương tay... Đừng coi bọn họ là người nhà, chỉ khi nào cậu dẫm nát bọn họ dưới chân, trở thành người thắng cuối cùng, thì bọn họ mới thật sự trở thành người nhà của cậu..."



Nghe Bạch Nguyệt Thiên nói vậy, tâm tình của Phương Hạo Vân lập tức hồi hộp : "Chẳng lẽ phải làm vậy sao?"



"Đây là quy định của bộ tộc thủ hộ... Nếu cậu không có được sự đồng ý của tứ đại thủ lĩnh, cậu không thể trở thành chủ nhân chân chính của gia tộc"



"Cảm ơn lời khuyên của anh, tôi nghĩ tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý" Phương Hạo Vân cảm ơn.



"Thiếu chủ... tôi thật tình mong cậu có thể thành công... Theo góc độ của tôi, cậu đã có vốn để trở thành vương giả rồi. Nhớ kỹ, cần phải độc ác hơn khi ở bộ tộc thủ hộ... Ở nơi đó là một nơi tôn thờ kẻ mạnh, bọn họ chỉ tán thành lực lượng của cậu, chứ không phải thân phận của cậu..." Bạch Nguyệt Thiên dặn dò thêm một câu rồi cúp điện thoại.



Phương Hạo Vân đứng ở ban công thật lâu, không nói gì.



Nếu không phải là nhờ có Bạch Nguyệt Thiên, hắn cũng không biết khi đến bộ tộc thủ hộ sẽ còn có chuyện này. Xem ra việc này không đơn giản như hắn tưởng tượng.



Nhưng mà hắn không hiểu, vì sao trước kia dì Bạch không nhắc cho hắn biết về khảo nghiệm này. Bạch Nguyệt Thiên đã nói rõ ràng rồi, nếu hắn không thể thông qua khảo nghiệm của tứ đại thủ lĩnh, thì có thể sẽ bị giết