Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 661 : Thí hôn chuyển sang chính thức?(1)

Ngày đăng: 02:21 19/04/20




"Đây là chuyện của tôi, không cần cô lo" Phương Hạo Vân đẩy Hương Hương ra, nói : "Cô tốt nhất cũng nên cẩn thận một chút, dựa theo tính cách của Nguyệt thành thành chủ, tôi phỏng chừng cô ta sẽ tìm đến cô..."



"Anh đang quan tâm em sao?" Hương Hương thản nhiên cười.



Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Đương nhiên, trước khi xác định cô là người của Thiên Đạo hay là của gia tộc Morgan, tôi không hy vọng cô chết trong Thiên Phạt thành..."



Trong lời nói của Phương Hạo Vân rõ ràng mang theo sự ám chỉ.



Và sắc mặt của Hương Hương lập tức thay đổi, chỉ có điều nhanh chóng trở lại bình thường.



Trong lòng Phương Hạo Vân đã đoán ra vài phần, theo phản ứng của Hương Hương, thì bên trong Thiên Phạt thành đã có gian tế, và chuyện này cần phải báo cho dì Bạch biết, để dì đề phòng.



"Phương thiếu gia, anh thật sự không tính để em đi cùng anh sao?" Hương Hương lại đưa sát thân mình lại, cái môi cơ hồ như muốn cắn vào lổ tai của Phương Hạo Vân : "Nguyệt thành chủ rất dữ, anh đi một mình qua, em thật không yên tâm"



"Haha!"



Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, hôn lên mặt của cô một cái, sau đó đánh một phát vào mông của cô, nói : "Thôi được rồi, tự tôi đi qua, nếu cô không có việc gì làm thì ở khách sạn chờ tôi 9di, buổi tối tôi sẽ về từ từ nói chuyện sau..." Nói xong Phương Hạo Vân liền bước đi.



Hương Hương đỏ mặt, sẵng giọng với cái lưng của Phương Hạo Vân : "Anh đó, xấu lắm..."



Phương Hạo Vân nghe thấy thế, quay đầu lại nói : "Hương Hương, tôi không hy vọng cô là kẻ địch của tôi, hy vọng cô tự giải quyết cho tốt...."



Hương Hương hơi sửng sốt, không biết nên nói thế nào, đợi cô ngẩng đầu lên thì Phương Hạo Vân đã biến mất.



Hương Hương cắn môi, giơ nắm tay lên nói : "Anh là con mồi của em, em sẽ không tha cho anh đâu, anh chờ xem..."



Sau khi tạm biệt Hương Hương, Phương Hạo Vân liền đi đến biệt thự của Nguyệt thành, lúc vào cửa liền gặp phải vài hộ vệ, người nọ nhìn thấy Phương Hạo Vân đến, liền nói : "Phương thiếu gia, thành chủ đang nổi nóng, hay là vài ngày nữa cậu hãy đến?"



Phương Hạo Vân cười nói :"Không sao, tôi tự có cách..." Nói xong, hắn liền đi đến phòng của Nguyệt Nha Nhi.



Trải qua một cái hành lang ngoằn ngòe, Phương Hạo Vân liền thấy được có một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa phòng của Nguyệt Nha Nhi để ngắm hoa bên ngoài.
Không biết là trải qua bao lâu thì môi hai người mới tách ra.



Phương Hạo Vân vuốt ve khuôn mặt của Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng nói : "Nguyệt Nha Nhi, cảm ơn chị khoan dung cho em... Về sau em sẽ quý trọng gấp đôi chị..."



"Tiểu bại hoại, chị nói là tha thứ cho em khi nào...." Nói xong, hai mắt của Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, nói : "Tiểu bại hoại, nói cho chị biết, bên cạnh em rốt cục có bao nhiêu đàn bà?"



Sao lúc nào cũng là câu hỏi mẫn cảm này nhĩ.



Mỗi khi đối mặt với câu hỏi như vậy, Phương Hạo Vân đều chọn cách giữ im lặng.



Im lặng là vàng, lúc này không nên nói gì cả.



"Nói... em phải nói cho chị biết!" Nguyệt Nha Nhi bất mãn vì sự im lặng của Phương Hạo Vân, ha tay lại đánh lên ngực hắn, nói : "Em phải nói cho chị biết, nếu không chị sẽ không tha thứ cho em..."



Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút rồi nói : "Hãy nghe em nói, mặc kệ là em có bao nhiêu người đàn bà, thì trong lòng em, chị vẫn là độc nhất vô nhị..."



"Em không muốn nói, chị cũng không ép em, nhưng mà em phải hứa với chị , tại Thiên Phạt thành em chỉ có một mình... à không... hai, nhiều nhất chỉ có được hai người đàn bà, nếu không chị tuyệt đối không bỏ qua cho em...." Trong lúc khẩn cấp mà Nguyệt Nha Nhi vẫn không quên người chị của mình.



Nghe Nguyệt Nha Nhi nói như vậy, Phương Hạo Vân vội vàng gật đầu : "Ừ, em hứa với chị..." Hắn âm thầm suy nghĩ, Nguyệt Nha Nhi nói ra hai người, có phải là tính luôn cả dì Bạch vào không nhĩ?



Tưởng tượng như vậy, làm cho Phương Hạo Vân có thêm một chút hiểu biết về quan hệ của Nguyệt Nha Nhi và dì Bạch.



"Có lẽ bọn họ thật sự là chị em...."



"Hạo Vân, từ hôm nay trở đi, chị chính thức thăng cấp cho em, em làm tiểu tình nhân của chị nhé..." Nguyệt Nha Nhi nâng má Phương Hạo Vân lên, hôn lên bờ môi của hắn.



Phương Hạo Vân ôm lấy Nguyệt Nha Nhi vào trong lòng, nói : "Chị gái xinh đẹp.... chị thật tốt"



Đôi mắt đẹp của Nguyệt Nha Nhi nhìn về hướng Phương Hạo Vân, ánh mắt ôn nhu như nước : "Tiểu tình nhân... nhớ kỹ, không được gạt chị, nhất định phải yêu chị, nếu không, chị sẽ không bỏ qua cho em"