Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 67 : Thần y

Ngày đăng: 02:15 19/04/20


Về lý thuyết mà nói, cô là con gái, sau thế hệ này của cô, huyết mạch của nhà họ Bạch đáng ra sẽ phải bị cắt đứt. Nhưng thực tế lại không phải như vậy, nhà họ Bạch thủ hộ Thiên phạt đã nhiều năm rồi, đương nhiên sẽ có biện pháp riêng của họ. Cho dù là con gái, cũng có thể cam đoan huyết mạch có thể truyền thừa. Quá trình cụ thể trong đó chỉ có một mình cô biết, không bao giờ nói cho người ngoài.



Không khí lúc này có hơi xấu hổ.



Phương Hạo Vân vài lần há miệng lại không biết nên nói như thế nào.



Dì Bạch cũng giống vậy, có một vài việc cô cũng không tiện nói với Phương Hạo Vân/



"Dì, đêm mai là vũ hội trọng thể của công ty bọn con, dì cũng tới giúp vui đi?"



Đột nhiên, Phương Hạo Vân nhạy bén nghĩ ra một biện pháp có thể giúp dì Bạch thả lỏng tâm tình.



"Ha ha!"



Dì Bạch khẽ cười một tiếng, nói:



"Dì không đi đâu, con là nhân vật chính trong vũ hội, những cô gái ái mộ con nhiều như mây, dì cũng không muốn đi theo để xem cảnh tượng náo nhiệt. Đúng rồi, không nói chuyện công ty, dì thiếu chút nữa thì quên mất một chuyện, vài tên tàn dư của Thập Nhân bang đang đi khắp nơi tìm con, hơn nữa Kim lão đại của Kim Tiền bang cũng đang chờ thời cơ để trả thù con, tự con phải cẩn thận hơn một chút."



Ngừng một chút, dì Bạch lại hỏi tiếp:



"Cái cậu tên là Trương Bưu đội trưởng đội cảnh sát điều tra ở trong cục thành phố, là chiến hữu khi xưa của con phải không?"



Phương Hạo Vân thẳng thắn gật gật đầu, nói:



"Không sai, cậu ấy là huynh đệ tốt của con năm xưa ở trong quân đội, nếu không phải bởi vì chuyện của con, con nghĩ cậu ấy sẽ không phải chuyển đơn vị. Con biết, cậu ta vô cùng thích được mặc quân phục."



"Đúng là một chàng trai rất biết nghĩa khí, con có biết không? Những năm gần đây cậu ta luôn đi tìm con."



Dì Bạch thản nhiên nói:



"Trong cái xã hội coi trọng vật chất này, những người như vậy đã càng ngày càng ít, có điều con phải cẩn thận với cậu ta một chút, cậu ta cũng đã bắt đầu sinh nghi với con."



"Hoài nghi?"



Phương Hạo Vân hơi kinh hãi:



"Hoài nghi thân phận của con?"



"Không phải!"



Dì Bạch giải thích thêm:



"Cậu ta hoài nghi con có liên quan tới một vài vụ án giết người nghiêm trọng xảy ra gần đây ở thành phố Hoa Hải."



"Ý dì là vụ án Thập Nhân bang, Rắn đuôi chuông?"


"Chủ tịch Phương, ông cũng không cần phải quá lo lắng, tôi đã đồng ý với Hạo Vân, nhất định sẽ trả lại cho ông một thân thể khỏe mạnh. Hiện tại tuy rằng có hơi phiền phức, nhưng mà cũng không phải là không có khả năng.



Phương Tử Lân nghe vậy, cảm thấy hơi giật mình, bệnh tình của ông tự ông biết, rất nhiều chuyên gia đã xem qua, không có một ai nói là có thể chữa được. Nghe qua giọng nói của cô, thì có vẻ như có biện pháp giải quyết.



"Ba, dì Bạch nói có thể chữa được thì nhất định có thể chữa được."



Phương Hạo Vân đối với bản lĩnh của dì Bạch rất tin tưởng không hề nghi ngờ.



Phương Tử Lân còn có chút hoài nghi, không phải ông không tin vào phán đoán của con trai, mà vấn đề mấu chốt là, việc này thực sự làm cho người ta khó có thể tin được.



"Nếu cô không ngại, thì tôi sẽ gọi cô một tiếng em gái có được không?



Phương Tử Lân trầm giọng hỏi:



"Em gái, em hãy nói cho anh biết bệnh tim này thật sự có biện pháp để chữa trị hay không? Em không dối gạt anh phải không?"



Dì Bạch nghiêm túc gật đầu, nói:



"Anh đã gọi em một tiếng em gái, thì em cũng sẽ gọi anh một tiếng anh hai đi, cứ gọi là chủ tịch Phương, có vẻ như hơi xa lạ."



"Như thế là tốt nhất!"



Phương Hạo Vân cười nói:



"Tất cả mọi người là người một nhà, dì, dì muốn nói gì thì cứ nói đi."



"Theo góc độ y học mà nói, tim của anh hai cũng đã tới giai đoạn nguy kịch, có điều theo góc độ võ học mà xem, thì cũng không phải là rất khó, có điều cần một chút thời gian và tinh lực."



Dì Bạch suy nghĩ một chút, nói:



"Như vậy đi, hôm nay em sẽ vận công đả thông một vài đạo kinh mạch gần với tim của anh, giảm bớt sức ép lên quả tim. Chốc nữa xong rồi, em sẽ viết một phương thuốc, anh cú chiếu theo phương thuốc mỗi ngày nấu uống một lần, bảy bảy bốn chín ngày là sẽ không vấn đề gì nữa rồi."



Phương Tử Lân nghe thấy cô nói đơn giản như vậy, trong lòng lại sinh ra hoài nghi, vẻ mặt có vẻ khó tin, nhất là cái gì đó mà đả thông kinh mạch, sao có vẻ giống như trong những tiểu thuyết võ hiệp vậy nhỉ? Hay là thật sự là có tồn tại trong xã hội hiện nay?



"Ba, con biết rằng ba có thể cảm thấy việc đả thông kinh mạch hơi khó tin tưởng, nhưng mà con không thể không nói cho ba, đó đều là sự thực."



Phương Hạo Vân tiếp tục bốc phét:



"Dì Bạch kỳ thật là thầy dạy võ thuật cho con mấy năm nay, trước kia ba hỏi con vì sao lại có võ, con bảo với ba là do con tự tập luyện, kỳ thật đó cũng không hoàn toàn đúng. Trong vòng ba năm gần đây, võ thuật của con đều là do dì chỉ điểm cho luyện tập mà ra. Trước kia là bởi vì nguyên nhân phải giữ bí mật, gặp được dì Bạch, cho nên con mới nói ra. Dì Bạch tinh thông võ học và Kỳ Hoàng thuật, chuyện đả thông kinh mạch, không phải là truyền thuyets, mà là thực sự…"



Nghe con trai nói như vậy, Phương Tử Lân bắt đầu dần dần tin tưởng, cô gái này không có vẻ giống như thầy lang trong giang hồ, nhưng quả thực là có vẻ có nghề. Hơn nữa con trai của mình cũng không có khả năng nói giỡn với mình chuyện lớn như thế, dù sao việc này cũng quan hệ đến tánh mạng của mình, chỉ cần hơi có sơ xuất một chút, phỏng chừng là ông sẽ "ôi thôi ai tai" ngay.