Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 680 : Dạy dỗ Hương Hương (2)
Ngày đăng: 02:22 19/04/20
"A..." Không biết là cố ý hay là do động dục, mà trong hơi thở của Hương Hương lại truyền ra tiếng rên rỉ, nhìn Phương Hạo Vân nói : "Phương thiếu gia... làm em đi..."
"Hắc hắc!"
Phương Hạo Vân cười một tiếng, đột nhiên lật cô lại, bắt cô đưa lưng về hướng mình, nhếch mông lên : "Hương Hương, cô không phải thích kích thích sao? Bây giờ tôi sẽ cho cô kích thích thật sự..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền đâm thẳng vào trong lổ còn lại của cô, một cảm giác đau đớn lập tức lan tràn trong lòng. Hương Hương không nhịn được kêu lên, ý muốn thoát khỏi sự xâm phạm của Phương Hạo Vân, nhưng Phương Hạo Vân đã sớm đoán được điều đó, cho nên nhanh tay điểm huyệt cô lại, làm cho thân thể của cô không thể nhúc nhích.
Phương Hạo Vân cố ý tàn phá Hương Hương, cho nên biết rõ Hương Hương rất đau, nhưng hắn cũng không chút thương tiếc, động tác vừa nhanh vừa mạnh...
"Phương thiếu gia... tha em..." Hương Hương đành phải cầu xin.
"Hắc hắc, thật là kích thích..." Phương Hạo Vân đưa tay đánh lên cặp mông trắng tuyết của cô vài cái, tiếp tục thúc đẩy và chinh phạt.
Cũng may đây là Hương Hương, nếu đổi lại là người bình thường chắc đã ngất xỉu lâu rồi.
Phải biết rằng, tiểu Hạo Vân rất thô và cứng, lại còn to nữa chứ, cái lổ thứ hai của Hương Hương lại nhỏ và tinh xảo, quả thật không chịu nổi sự tàn phá của nó.
Sau một phen bị tàn phá, toàn thân Hương Hương hầu như đã ướt đẫm mồ hôi. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Cô thở hổn hển liên tục, trong đôi mắt chảy ra những giọt nước đau khổ và khuất nhục. Có vài lần cô động sát ý, nhưng nhớ lại sứ mệnh của mình, cô đành phải tiếp tục chịu đựng.
Hơn nữa, đối phó Phương Hạo Vân, bản thân cô không có nắm chắc tuyệt đối.
"Kích thích không?"
Phương Hạo Vân cười một tiếng, tiếp tục bắt Hương Hương duy trì tư thế này, chân khí trong bàn tay kích phát ra, nhẹ nhàng vỗ về chổ bị hắn tàn phá ấy.
Thân là con gái, sở dĩ cô có thể sống bình yên trong cái thế giới này, hoàn toàn là nhờ vào công phu của cô. Mất đi công phu rồi, cô sẽ giống một phế nhân, không còn chút giá trị nào cả.
Lòng cô hơi dao đ6ọng.
Hương Hương không sợ chết, nhưng mà cái kiểu tra tấn sống không bằng chết của Phương Hạo Vân lại làm cho cô sợ hãi.
Mất đi công phu rồi bị ngàn người đè, ngàn người cưỡi... Nghĩ đến cái cảnh đó, trong lòng Hương Hương không khỏi run lên.
"Hiểu rõ rồi chứ? Bây giờ muốn làm sao?" Phương Hạo Vân luôn quan sát đến vẻ mặt của Hương Hương, chú ý đến những biểu hiện trong mắt của cô.
"Tôi... anh giúp tôi giải trừ đau đớn đã..." Hương Hương cắn răng nói.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, đi qua giải huyệt, hơn nữa còn đánh tan luồng chân khí đang khiến cô đau đớn kia.
Ngay lập tức, đau đớn trên người Hương Hương liền biến mất, và đúng như lời Phương Hạo Vân nói, đúng là thiên đường và địa ngục.
"Bây giờ có thể nói rồi chứ? Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười : "tôi nhắc nhở cô một chút, đau đớn ấy chỉ là mở đầu thôi..."
"Tôi nói, cái gì tôi cũng nói..." Phòng tuyến tinh thần của Hương Hương rốt cục đã hỏng.
"Tôi... tôi muốn chết!" Hương Hương đột nhiên cười lạnh, sau đó dùng răng cắn chặt vào chất độc giấu bên trong hàm răng...
Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân đã giơ tay túm lấy miệng của cô...