Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 715 : Món quà của Long Hi Phượng (1+2+3+4+5)

Ngày đăng: 02:22 19/04/20




"Tôi nghĩ tôi đã hiểu được cái gì rồi..." Phương Hạo Vân đưa tay vuốt ve cặp mông của cô cách lớp quần, làm cho cô thở gấp không ngừng.



Khi cô bắt đầu đòi yêu, thì hắn lại cười : "Tối nay tôi thuộc về Kỳ..."



"Hừ!"



Hà Thanh tức giận nói : "Cậu làm cho lửa của tôi lên, bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm, cậu đúng là bại hoại..."



"Haha!"



Phương Hạo Vân cười làm lành một tiếng : "Yên tâm đi, tôi sẽ bồi thường cho cô"



Chào tạm biệt Hà Thanh xong, Phương Hạo Vân liền gọi điện liên hệ với Bạch Lăng Kỳ, hẹn gặp cô tại phòng chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, hắn quyết định qua đêm tại đây.



Ở tại chổ này, cũng có nguyên nhân của nó, tục ngữ nói là tiểu biệt thắng tân hôn, Phương Hạo Vân chia xa với Bạch Lăng Kỳ lâu như vậy, bây giờ gặp lại, đương nhiên không thể thiếu được tình cảm mãnh liệt rồi.



Hắn không muốn làm ảnh hưởng đến Trương Mỹ Kỳ đang mang thai.



Thật ra hắn đã lo lắng nhiều rồi, Trương Mỹ Kỳ bây giờ đã dọn vào Phương gia ở, có Trác Nhã chăm sóc chiếu cố rồi, trong nhà hắn căn bản là không xuất hiện tình huống gì không tiện cả.



Đương nhiên là Bạch Lăng Kỳ không biết được tâm tư của Phương Hạo Vân, cho nên nhanh chóng chạy lại đây.



Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, Bạch Lăng Kỳ nghĩ rằng Phương Hạo Vân đi đến buổi liên hoan có thể là chưa ăn gì. Cho nên gọi điện kêu một phần thịt kho tàu.



Đây là một trong những món mà Phương Hạo Vân thích nhất, hắn liền ăn như cọp đói vậy, chỉ sau một hồi liền hết sạch, sau khi ăn no, Phương Hạo Vân liền kéo tay Bạch Lăng Kỳ lại, ôn nhu nói : "Kỳ, tối nay chúng ta ở đây đi... Sáng mai chúng ta sẽ đi thăm chị Mỹ Kỳ..."



"Chị Mỹ Kỳ đã được mẹ đón đi rồi..." Lúc này Bạch Lăng Kỳ mới biết được tâm tư của Phương Hạo Vân, trong lòng thẹn thùng, nói : "Có phải là anh sợ làm phiền chị Mỹ Kỳ, thật ra em có thể nhỏ tiếng mà..."



"Haha..."



Phương Hạo Vân kéo cô vào ngực, cười hắc hắc nói : "Anh thích nghe lớn tiếng..."



"Tối nay chúng ta ở đây đi, không cần về" Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt, nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, nếu anh thích lớn tiếng, vậy tối nay em sẽ kêu lớn một chút cho anh nghe, anh nghĩ được không?"



"Đương nhiên là tốt" Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười, vội nói : "Kỳ, chúng ta đi vào phòng nghỉ nha?" Hắn hình như hơi gấp rồi.



Tiểu biệt thắng tân hôn, lời này quả nhiên là chính xác.



"Hạo Vân, lần này anh không đi nữa chứ?" Bạch Lăng Kỳ đi tới, ôm lấy eo của Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : "Hạo Vân, tối nay nơi này là thế giới của hai chúng ta"



Dựa khuôn mặt vào sát sau lưng Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ ôn nhu nói : "Hạo Vân, em yêu anh... Anh biết không? Những ngày anh không ở nhà, mỗi ngày em đều nhớ đến anh, ban ngày nhớ anh, ban đêm cũng nhớ anh, lúc nào cũng nghĩ đến anh..."



Phương Hạo Vân đột nhiên xoay người lại, dùng sức ôm Bạch Lăng Kỳ vào lòng, môi không khách khí hôn lên đôi môi kiều diễm của cô. Khi hai cặp môi chạm vào nhau, thân thể mềm mại của Bạch Lăng Kỳ liền bị chấn động, hai má lập tức đỏ bừng, tiếp theo là phát ra những tiếng thở gấp trong miệng, làm cho đầu lưỡi của Phương Hạo Vân dễ dàng xâm nhập vào miệng của cô.



Đôi mi của Phương Hạo Vân giật giật, mở mắt đẹp ra, làm nũng nói : "Hạo Vân, chúng ta làm cả đêm nhé...."



"Chỉ cần em muốn, ngay cả là vĩnh viễn anh cũng đồng ý với em..." Phương Hạo Vân đưa môi dán nhẹ lên vành tai của cô, phà ra những hơi thở nóng rực của hắn, khiến cho khuôn mặt của cô đỏ bừng luôn, thân thể không ngừng run lên.



"Hì ..."



Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Bạch Lăng Kỳ lập tức bật cười, cô đưa tay chỉ lên trán của hắn, nói : "Anh đó, chỉ biết nói bậy... Loại chuyện này mà anh cũng nói ra được, đúng là mắc cở muốn chết, cứ như vậy, anh muốn làm chết em à..."



Nói xong, hô hấp của Bạch Lăng Kỳ liền trở nên dồn dập, cặp ngực mê người không ngừng phập phồng.



HIển nhiên là nói như vậy đã làm cho cô cảm thấy kích thích không thôi.



"Kỳ, em yên tâm, cho dù chết, thì cũng là anh trước... Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà... ha hả ..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền ôm ngang Bạch Lăng Kỳ, mang cô vào trong phòng nghỉ.



Sau khi đóng cửa lại, hắn liền mang Kỳ lên giường, bàn tay to mò vào trong cổ áo, ngón trỏ lướt dọc trên da thịt trắng mịn của cô, chậm rãi tuần tra phía trên bộ ngực của cô, nhẹ nhàng xoa nắn nụ hoa trước ngực của cô thông qua lớp áo ngực.



Dưới sự vuốt ve của Phương Hạo Vân, ở dưới của Bạch Lăng Kỳ đã trở nên ẩm ướt, cảm giác bành trướng trước ngực càng thêm mạnh mẽ : " Hạo Vân, ông xã của em, người ta thoải mái..."



Phương Hạo Vân nghe thấy thế, thân mình đè xuống, miệng hôn chặt lên môi anh đào của cô.



Sau khi hôn xong, Bạch Lăng Kỳ đã bị Phương Hạo Vân lột sạch sẽ, chẳng còn dính lại một mảnh vải trên người.



"Ông xã, em giúp anh..."



Bạch Lăng Kỳ xấu hổ nói, chủ động giúp Phương Hạo Vân cởi áo khoác ra, sau đó cởi luôn cả cái quần lót của hắn, rồi đưa tay nắm lấy cái thứ nóng rực ấy của hắn.



Sự khiêu khích như tra tấn này, thử hỏi có ai mà chịu nổi, ngay cả Phương Hạo Vân cũng thế, hắn lại ôm vật lấy Bạch Lăng Kỳ xuống, hôn loạn lên trên người cô một trận.



Thân thể của Bạch Lăng Kỳ bị Phương Hạo Vân hôn làm cho nó run rẩy kịch liệt. Môi anh đào đã phát ra những tiếng rên nho nhỏ, mặt nhỏ cũng ửng lên.



"Hạo Vân, em muốn kêu lớn cho anh nghe!" Bạch Lăng Kỳ cố ý lớn tiếng, đánh sâu vào lổ tai của Phương Hạo Vân, làm cho hắn sinh ra khoái cảm mới.


Nói một tiếng, Phương Hạo Vân liền để cho người nọ dẫn đường, còn mình bước theo.



Đi vào trong một cái ngõ nhỏ, Phương Hạo Vân nhìn thấy một chiếc Cadiilac đang đậu, và người nọ khom người nói : "Phương thiếu gia, mời ngài lên xe..."



Lá gan của Phương Hạo Vân khá lớn, cho nên không chút do dự gì, nhanh chóng leo lên xe, và phát hiện ra xe có rèm che khá kín.



Xe chọn đường nhỏ để chạy, khoảng mười phút sau, nó quẹo ra từ một ngõ nhỏ, và đi vào bãi giữ xe của khách sạn Shangri La, sau khi xuống xe, hắn liền thấy được một người quen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



"Phương thiếu gia, anh đã đến... Phu nhân đang chờ anh" Người đón Phương Hạo Vân chính là Xuân Hoa, cô đang cười, đôi mắt ngập nước, đang chăm chú nhìn Phương Hạo Vân.



"Xuân Hoa, là cô?" Phương Hạo Vân híp mắt, cẩn thận đánh giá Xuân Hoa, cuối cùng dừng ánh mắt lại trước ngực của cô, cười nói : "Càng ngày càng đầy đặn..."



Xuân Hoa nghe thấy thế, liền bước nhẹ lại, cố ý đưa thân mình đến sát gần Phương Hạo Vân, kiều mỵ nói : "Phương thiếu gia chỉ biết giễu cợt người ta..."



"Haha!"



Phương Hạo Vân vỗ vào mông của cô một cái, nói : "Mang tôi đi gặp phu nhân..."



""Dạ!"



Xuân Hoa rên nhẹ một tiếng, rồi lập tức đi trước dẫn đường, quẹo trái quẹo phải một hồi, đi chừng mười phút, đến cuối cùng dừng lại trước một căn phòng xa hoa, Xuân Hoa vội vàng khom người nói : "Phu nhân, Phương thiếu gia đến rồi..."



Rất nhanh, trong phòng truyền ra một giống nói mê người : "À, mời Phương thiếu gia vào đi.."



Phương Hạo Vân không thấy người, nhưng từ giọng nói có thể kết luận, quả thật là Long Hi Phượng.



Xuân Hoa xoay người, khom người nói với Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, mời!"



Phương Hạo Vân gật đầu, không nói thêm gì, đi theo cô vào trong, lúc đi vào rồi, Xuân Hoa tùy tay đóng cửa lại.



Vào trong phòng, Phương Hạo Vân liền ngửi được một mùi thơm thản nhiên, chỉ thấy trong phòng được bài trí rất tao nhã, một phụ nhân xinh đẹp đang nằm nghiêng trên sofa, đưa mắt nhìn hắn : "Hạo Vân, cuối cùng em đã trở lại, em biết không, mấy ngày nay chị Phương rất là buồn... buồn đến sắp chết rồi..."



Nói xong, Long Hi Phượng tao nhã ngồi dậy, đôi mắt đẹp vẫn không rời khỏi Phương Hạo Vân, ẩn tình đưa tình, kẻ không biết còn tưởng rằng đây là hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt.



Phương Hạo Vân mỉm cười, nói : "Chị Phượng, không phải em đã đến rồi sao?"



Long Hi Phượng mỉm cười, mị thái toát ra, chỉ vào cái ghế sofa, nói : "Đến chổ chị Phượng rồi thì không cần khách khí, coi như nhà của mình là được, lại đây ngồi đi..."



"Ừ!"



Phương Hạo Vân gật đầu, lập tức đi qua ngồi xuống, thản nhiên nói : "Chị Phượng, chị tìm em mà thần bí như vậy, là có chuyện quan trọng gì sao?"



Long Hi Phượng ném cho Phương Hạo Vân một cái nhìn, giống như đang có ý dụ dỗ vậy. Phương Hạo Vân bị bà ta nhìn khiến cho tâm thần rung động, không khỏi nghĩ đến thái độ trước khi đi của Long Hi Phượng.



(Hay là, bà ta muốn hiến thân?) Phương Hạo Vân âm thầm nghĩ.



Long Hi Phượng lại cười, nói : "Cũng không có chuyện gì, chỉ nghe nói là em về rồi, cho nên muốn gặp em thôi..."



"Tình báo của chị cũng không tồi!" Phương Hạo Vân thản nhiên cười.



"Hoàng Kỳ Anh nói cho chị biết em trở về!" Long Hi Phượng cố ý nói ra những lời này.



"Ơ?"



Phương Hạo Vân nhìn quét qua bộ ngực của cô, lập tức nói : "Chị Phượng, chị gặp Hoàng Kỳ Anh à? Với sự khôn khéo và tình báo của chị, em nghĩ chị không có khả năng không biết em đang tìm hắn"



"Chị biết!" Long Hi Phượng chớp mắt một cái, nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Chị biết em đang tìm Hoàng Kỳ Anh, cho nên mới mời em đến đây...."



"Chị Phượng, theo em nghĩ, chị mời em đến đây sợ rằng không đơn giản như vậy, đúng không?" Phương Hạo Vân nói : "Chị Phượng, nếu đã gặp chị, em cũng hỏi một câu, gần đây, cao thủ của Nam Cung thế gia thường xuyên tiến vào Hoa Hải... cái này có hợp quy tắc không?"



Cách ăn mặc của Long Hi Phượng hôm nay vô cùng xinh đẹp, cổ áo để lộ ra một chút da thịt trắng tuyết, sâu như muốn nứt ra vậy, đôi mắt ngập nước, nhìn vào trong thấy xuân tình không ngừng.



Nhớ đến cảnh lần trước, Phương Hạo Vân không khỏi cảm thấy nóng lên.



Bình tĩnh al5i tâm tình, hắn lại cười như không cười, nói : "Chị Phượng, tất cả đều là người thông minh, có việc cứ nói thẳng..."



Long Hi Phượng mỉm cười : "Hạo Vân, lần này em đi xa, chắc là rất vất vả phải không?"



Phương Hạo Vân nói : "Cảm ơn chị Phương quan tâm, lần này đi xa quả thật có vất vả, có điều thu hoạch của em cũng rất lớn... Cho dù trải qua nhiều khổ cực, cũng đáng giá" Trở thành tôn giả của gia tộc thủ hộ, đạt được Tịnh Thế Tử Viêm, đối với Phương Hạo Vân mà nói, đúng là một thu hoạch cực lớn.



Long Hi Phượng mỉm cười gật đầu, liếc mị nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói : "Hạo Vân, chị đã đặt bàn rượu và đồ ăn rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, thế nào?"



"Được rồi!" Phương Hạo Vân gật đầu nói :"Nếu đã như vậy, thế thì cung kính không bằng tuân mệnh..."