Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 720 : Mộc Nguyệt Dung đến (1+2)
Ngày đăng: 02:22 19/04/20
Hứ, em nghĩ rằng chị hông dám sao?"
Gan của Trần Thanh Thanh bỗng nhiên to lên, cô ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Em gọi cho Tuyết Nhu đi, đừng có cúp, chị không sợ đâu..."
Phương Hạo Vân không biết nói gì luôn, chị Thanh Thanh thuần khiết sao lại biến thành ma nữ luôn rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân lại vang lên, nhìn màn hình, là do Đinh Tuyết Nhu gọi đến.
Trần Thanh Thanh cười nói : "Nghe đi, không phải cũng gọi lại sao? Hạo Vân... mau nghe đi, chị giúp em thử xem Tuyết Nhu có ghen hay không..." Nói xong, trên mặt Trần Thanh Thanh xuất hiện vẻ bỡn cợt.
"Tuyết Nhu... lại xảy ra chuyện gì?" Sau khi nhấn nút nghe, Phương Hạo Vân cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại.
Trước đó Đinh Tuyết Nhu đã nghe được một số manh mối, vẻ mặt của cô liền trở nên ảm đạm sau khi cúp điện thoại, hai mắt liền rơi lệ.
Vương Hà nhìn thấy thế, vội vàng lại hỏi thăm, Đinh Tuyết Nhu vốn không muốn nói, nhưng mà không chịu nổi sự tra hỏi của Vương Hà, cuối cùng đành phải nói ra.
Sau khi biết được tình huống, Vương Hà liền giận đến tím cả mặt, luôn miệng nói là phải đòi lại công bằng cho Đinh Tuyết Nhu, hơn nữa còn dùng điện thoại của Đinh Tuyết Nhu gọi cho Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân, là tôi!"
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Vương Hà làm cho Phương Hạo Vân sửng sốt. Theo lẽ thì hắn nên biết cú điện thoại này là do Vương Hà gọi, với tính tình của Đinh Tuyết Nhu, hẳn là sẽ không làm ra chuyện như vậy.
"Chị Hà à... xảy ra chuyện gì?" Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi.
Lời này vừa nói ra, Vương Hà lập tức hầm hừ nói : "Hạo Vân, ai cho cậu ăn hiếp Nhu Nhu hả? Sao cậu có thể làm như vậy... Nhu Nhu đã chịu khổ nhiều vì cậu... Sao cậu lại có thể đối xử với cô ta như vậy? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi cho cậu nửa tiếng để đến đây xin lỗi cô ta..."
Giọng nói của Vương Hà hơi lớn, cho nên Trần Thanh Thanh đương nhiên cũng nghe được rõ ràng.
Cô thè lưỡi ra với Phương Hạo Vân, vẻ mặt đầy bỡn cợt, tay nhỏ cầm lấy đũng quần của hắn mà xoa nắn. Đồng thời, hai ngọn núi trước ngực tiếp tục triển khai tấn công.
Trần Thanh Thanh là một người si mê luyện võ, ngộ tính cực cao, lại có được sự chỉ điểm của Phương Hạo Vân, cho nên kiến thức và nhãn giới đều không tầm thường. Sau khi ghi nhớ lại pháp quyết kia, trong lòng cô liền vui sướng đến cực đỉnh.
Không cần nghi ngờ, pháp quyết này đã mở ra cánh cửa luyện võ mới cho cô. Có điều, Trần Thanh Thanh vẫn còn hoài nghi về sự thần kỳ của nó : "Ông xã, nếu luyện pháp quyết này đến tận cùng, có thể thật sự giống như những gì mà pháp quyết nói sao?"
"Đương nhiên!"
Vì để cho Trần Thanh Thanh tin tưởng, Phương Hạo Vân nhảy xuống giường, cầm Thiên Phạt trong tay, kích khởi Tịnh Thế Tử Viêm, một cổ uy thế cường đại lập tức bao phủ toàn bộ căn phòng.
Trần Thanh Thanh trợn tròn mắt, kinh hô một tiếng : "Hạo Vân, ông xã... Cái này là gì? Đây là công phu sao?"
"Đúng vậy, đây là công phu!" Phương Hạo Vân thu hồi Thiên Phạt, thân hình trần trụi đứng trên mặt đất, cười hì hì nói : "Chị Thanh Thanh, chỉ ần chị cố gắng, sau này chị cũng có thể đạt đến cảnh giới giống em..."
"Hạo Vân, em đừng có gạt chị, thật sự có thể đạt đến cảnh giới đó sao?" Trần Thanh Thanh dường như vẫn không thể tin được. Hôm nay cô lại chứng kiến một kỳ tích trong cảnh giới võ học rồi.
"Ừ, là thật!" Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu.
..............................
Giống như những gì mà Long Hi Phượng đã đoán, lão phu nhân của Nam Cung thế gia Mộc Nguyệt Dung đã đến Hoa Hải. Đừng tưởng rằng Mộc Nguyệt Dung đã già, nhưng bà vẫn cường thế như trước. Người làm đại sự, không bao giờ gấp gáp cả.
Bà mang theo người của nhất phẩm đường, lập tức đi đến khách sạn Shangri La tìm Long Hi Phượng. Long Hi Phượng dường như cũng không bất ngờ gì, ngược lại còn nhiệt tình tiếp đãi bà mẹ chồng của mình, ngoài miệng luôn giữ một nụ cười.
"Mẹ chồng, sao mẹ đến đây mà không báo cho con biết một tiếng, để con ra sân bay đón mẹ..." Long Hi Phượng cười nói : "Đúng rồi, lần mày mẹ mang nhiều người đến đây, là có chuyện gì quan trọng sao?"
"Hừ!"
Mộc Nguyệt Dung hừ lạnh nói : "Tôi đến để mang cô trở về..."