Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 74 : Tấn công người đẹp (1 +2)
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Có câu nói này rất chính xác, càng không đạt được càng buộc người ta cố gắng giành lấy.
Thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với Tần Tử Hoa vô cùng lạnh nhạt, ngược lại khiến hứng thú chinh phục của hắn càng thêm mãnh liệt. Tần Tử Hoa vẫn giữ nụ cười nho nhã lịch thiệp vốn có trên khóe môi, tiếp tục thuyết phục:
"Tuyết Nhi, em đừng e ngại nữa, anh thấy em cũng đang tìm chị họ mà, chúng ta có chung mục đích, thế tại sao không thể cùng nhau chờ đợi chứ?"
Hàn Tuyết Nhi thấy Tần Tử Hoa huyên thuyên mãi không thôi,sắc mặt bắt đầu không vui, nghĩ thầm hắn rốt cuộc muốn gì ở mình đây. Mình đã ba lần bốn lượt từ chối, muốn yên tĩnh một chút cũng không được, hắn cứ bám riết lấy mình, Hàn Tuyết Nhi bắt đầu cảm thấy bực bội.
Có một điều Tần Tử Hoa không biết, từ khi Phương Hạo Vân xuất hiện, Hàn Tuyết Nhi có ác cảm với tất cả đàn ông lạ mặt, nhất là số đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, thế nên Tần Tử Hoa càng tỏ ra ân cần săn đón, Hàn Tuyết Nhi càng phản cảm với hành động của hắn, thủ đoạn cưa cẩm cao siêu của Tần Tử Hoa không hề có tác dụng với cô bé xinh đẹp này.
Nếu Tần Tử Hoa không phải là bạn của Trần Thanh Thanh, chắc Hàn Tuyết Nhi đã nổi giận mắng cho hắn một trận rồi.
"Tuyết Nhi… em…"
Tần Tử Hoa cũng bị thái độ của Hàn Tuyết Nhi chọc cho tức điên, hắn mấp máy môi không biết nên nói tiếp câu gì.
Hàn Tuyết Nhi thấy hắn còn không chịu bỏ cuộc, dù ngày thường cô rất lịch sự, nhưng lần này cũng khó chế ngự được cảm xúc, buông ngay một câu phủ phàng:
"Xin lỗi, em không rảnh tiếp chuyện với anh nữa."
Tần Tử Hoa xấu hổ khi bị người đẹp từ chối, sát thủ tình trường như hắn thế mà hôm nay bị một con bé mới lớn chơi quê, tức chết đi thôi!
Nhưng tính cách Tần Tử Hoa kể cũng đê tiện, Hàn Tuyết Nhi càng lạnh lùng, hắn càng không cam tâm chấp nhận thất bại, hoa hồng có gai nên được nhiều người yêu quý. Chính vào lúc hắn đang định tiếp tục cù nhây, đột nhiên một giọng nói giận dữ quát lên ngay sau lưng:
"Ai dám trêu ghẹo em Tuyết Nhi của tôi hả?"
Tần Tử Hoa nghe giọng nói này rất quen, vội quay đầu lại, thấy người đứng trước mặt chính là Trần Thanh Thanh mà hắn tìm nãy giờ không gặp, lúc này cô gái đang hậm hực quát lớn.
Trần Thanh Thanh mặc bộ lễ phục dạ hội màu tím, vẻ cao quý còn thể hiện rõ hơn mấy phần so với Hàn Tuyết Nhi, nếu ví Hàn Tuyết Nhi như một nàng công chúa, thì Trần Thanh Thanh phải xưng tụng là nữ hoàng mới xứng đáng.
"Thanh Thanh, là em đó hả? Anh đang tìm em khắp nơi nè, à phải, đây là em họ của em đúng không, anh chỉ muốn mời cô ấy cùng nhau đợi em…"
Tần Tử Hoa vội vàng lên tiếng giải thích.
Trần Thanh Thanh mỉm cười lịch sự đáp lại một tiếng, bước lại gần nắm lấy tay Hàn Tuyết Nhi nói:
"Tuyết Nhi, mẹ của chị muốn gặp em một chút… Chúng ta qua đó nào."
"Xin lỗi, tôi và Tuyết Nhi có việc gấp, không thể tiếp chuyện với anh, anh cứ tự nhiên đi nhé."
Trần Thanh Thanh tỏ ra lịch sự, giải thích lí do với Tần Tử Hoa, nói xong liền kéo tay Hàn Tuyết Nhi quay lưng bỏ đi.
Tần Tử Hoa dõi theo bóng lưng của hai người đẹp, cười hi hí nham hiểm, nhỏ tiếng tự nhủ:
"Vô liêm sỉ!"
Tinh thần Trương Mỹ Kỳ bỗng chốc trở nên kích động, cô hằn học nhìn vào Phương Hạo Vân, hậm hực nói:
"Chị là phụ nữ, chị có nhu cầu là chuyện bình thường, nhưng chị thà tự thỏa mãn chứ không bằng lòng làm chuyện đáng xấu hổ kia với em nữa."
Thái độ khinh bạc của Phương Hạo Vân làm Trương Mỹ Kỳ cảm thấy chán ghét hắn.
Trong lòng Phương Hạo Vân cũng tức tối không kém, hắn khinh khỉnh nói:
"Chị Mỹ Kỳ, chị đừng tự gạt bản thân mình nữa, em biết cơ thể của chị đã không thể tách rời em rồi, ánh mắt của chị đã nói lên tất cả, niềm vui sướng chị nhận được khi làm tình nhân của em, tuyệt đối không thể thay thế bằng ngón tay của chị đâu."
"Em là một gã đàn ông vô liêm sỉ, chị không muốn nhìn thấy mặt em nữa."
Dù cho lời nói của Phương Hạo Vân là sự thật, Trương Mỹ Kỳ không thể chấp nhận sự sỉ nhục và chế giễu như thế này. Trong lúc tức giận, cô lao tới vung tay tát cho Phương Hạo Vân một cái, cô cảm thấy ánh mắt của hắn rất giống lần đầu tiên khi làm nhục cô, cô hy vọng cái tát này làm hắn tỉnh ngộ.
Phương Hạo Vân ngây mặt ra giây lát, trong kí ức của hắn hình như chưa từng bị phụ nữ đánh bao giờ. Thật ra với võ công cao siêu của hắn, hắn dư sức né tránh cái tát của Trương Mỹ Kỳ, nhưng cái tát vung tới trước mặt, hắn lại trơ mặt ra đứng yên.
"Bốp!" một tiếng lanh lảnh vang lên, Trương Mỹ Kỳ cũng cảm thấy ngạc nhiên, cô không dám tin mình lại đánh trúng Phương Hạo Vân.
Trương Mỹ Kỳ cúi đầu trước Phương Hạo Vân, định nói câu xin lỗi về cái tát, nhưng nghĩ tới trinh tiết của mình bị hắn tước đoạt, hắn cũng đâu có nói lời xin lỗi với cô, liền im lặng đứng đó.
Điều khiến cô kinh ngạc là bên má sưng tấy của Phương Hạo Vân đột nhiên lành lặn nhanh chóng, tốc độ hồi phục vết thương có thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Trương Mỹ Kỳ ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, thậm chí cô còn tự nhéo mạnh vào đùi, cô tưởng mình đang nằm mơ, nếu không sao lại giải thích được cảnh quái dị đang diễn ra ngay trước mắt cô.
Phương Hạo Vân mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay xoa xoa bên má bị đánh, thản nhiên nói:
"Đánh hay lắm, làm như vậy cảm giác tội lỗi trong lòng em sẽ ít đi một chút."
Dứt lời, Phương Hạo Vân tiến từng bước ép Trương Mỹ Kỳ đang sợ hãi vào góc tường.
Trương Mỹ Kỳ không ngừng bước lùi, cô nhận ra ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô từ gã đàn ông này, cô sợ hãi thét lên:
"Em muốn làm gì vậy? Em mà bước tới nữa là chị kêu to lên đó."
Phương Hạo Vân lướt tới như tia chớp, trong tích tắc đã ôm chặt Trương Mỹ Kỳ vào lòng, đưa tay ấn mạnh vào ngực của cô, dùng sức xoa bóp mạnh liên tục, nói:
"Chị Mỹ Kỳ, chị cứ kêu to lên đi, em không quan tâm đâu…"
Trương Mỹ Kỳ ra sức chống cự, muốn thoát khỏi vòng tay của Phương Hạo Vân, nhưng hình như cố gắng của cô không có tác dụng, sức của một cô gái yếu đuối sao có thể chống lại Phương Hạo Vân. Hơn nữa, Phương Hạo Vân xoa bóp càng lúc càng mạnh, một cảm giác đê mê cũng theo đó dần dần lan tỏa toàn thân cô.