Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 784 : Lai lịch của Phương Hạo Vân

Ngày đăng: 02:23 19/04/20




Đôi tay của Phương Hạo Vân rốt cục đã chịu rời khỏi cái lan can, hướng đến gần Mộc Nguyệt Dung vài bước, khóe miệng hiện lên một nụ cười : "Lão phu nhân ... nghe cách nói chuyện của bà, dường như bà đã hạ quyết tâm rồi sao?""



Mộc Nguyệt Dung thản nhiên nói : "Cậu cảm thấy rằng tôi còn có thể lựa chọn đường sống của mình sao?""



Nói đến đây, Mộc Nguyệt Dung liền đổi qua đề tài khác, hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trên cổ của Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, tôi có thể xem ngọc bội của cậu được chứ?"



"Ngọc bội?"



Phương Hạo Vân lập tức giật mình, nói : "Lão phu nhân, tại sao bà lại muốn xem ngọc bội của tôi chứ? Có phải là bà biết lai lịch của nó không? Nếu không vì sao bà lại đột nhiên nói đến chuyện này?"



"Không sai!"



Trên mặt của Mộc Nguyệt Dung hiện lên một tia ngượng ngùng, thản nhiên nói : "Ngày đó, khi cậu ... giúp tôi kiểm tra thân thể, tôi vô tình thấy được ngọc bội của cậu ... lúc ấy ... lúc ấy bởi vì tâm tình ... cho nên tôi cũng không có chú ý nhiều đến miếng ngọc bội đó. Nhưng ngay ngày hôm sau tôi vô tình nghĩ đến chuyện này, cảm thấy rằng khối ngọc bội ấy rất quen mắt, sau đó tôi cẩn thận nhớ lại, trên cơ bản đã xác định được lai lịch của miếng ngọc bội này ... Nói cách khác, miếng ngọc bội này có thể tiết lộ ra bí mật về thân thế của cậu ..."



Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Phương Hạo Vân lập tức trở nên hồi hập, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mộc Nguyệt Dung, hỏi : "Bà thật sự biết lai lịch của miếng ngọc bội này sao?"



Miếng ngọc bội này là thứ duy nhất là ba mẹ của hắn để lại cho hắn.



Lúc năm lên mười tuổi, hắn đã từng cầm miếng ngọc bội này đi đến thị trường đồ cổ, tìm kiếm rất nhiều người giám định, hy vọng là có thể tìm ra lai lịch của nó. Nhưng đến cuối cùng đều chỉ có thất bại.



Hôm nay, Mộc Nguyệt Dung lại tự mình tìm đến đây, nói là nhận ra miếng ngọc này.



Cái này khiến cho Phương Hạo Vân vui như muốn bay lên vậy.



Phương Hạo Vân hắn không hy vọng sẽ tìm kiếm ba mẹ của mình, nhưng hắn muốn biết rõ thân phận của mình, hắn không muốn làm một cô nhi không tên không tuổi.



"Lão phu nhân, bà biết cái gì, nói cho tôi nghe toàn bộ đi!" Vẻ mặt của Phương Hạo Vân trở nên kích động, hai tay hắn nắm chặt lấy tay của Mộc Nguyệt Dung.



Mộc Nguyệt Dung nhíu mày, mặt hơi thay đổi rút tay về, lập tức nói : "Hạo Vân .... cậu đừng kích động... từ từ để tôi nói cho cậu nghe ..."



Dừng lại một chút, Mộc Nguyệt Dung nắm hai tay lên lan can, thản nhiên nói : "Hạo Vân, lúc chồng tôi còn sống, chúng tôi từng đi thuyền đến châu Âu. Trên chiếc du thuyền ấy, tôi đã từng gặp một miếng ngọc bội giống y như đúc miếng ngọc của cậu. Cặp vợ chồng trẻ tuổi ấy đã làm cho tôi có ấn tượng rất lớn, bởi vì người phụ nữ ấy thật sự rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người. Mặc dù tôi cũng là phụ nữ, nhưng tôi đã bị dung mạo tuyệt trần của cô ta làm cho khiếp sợ không thôi. Có điều, trong ánh mắt của cô ta lúc đó hiện lên vẻ đau buồn ... Sau đó, tôi có nói chuyện với bọn họ vài câu, biết được tin đứa con của bọn họ bị mất tích tại Trung Quốc ... Hình như là do kẻ thù gây ra ... Sau đó, chuyến du lịch kết thúc, chúng tôi cũng có liên lạc qua lại vài lần ... Đại khái là sau nửa tháng từ lúc kế thúc chuyến du lịch, chúng tôi đột nhiên mất liên hệ với bọn họ. Tôi còn nhớ rất rõ, lúc ấy chúng tôi đã dùng lực lượng của gia tộc để tìm kiếm, nhưng mà không có tin tức gì. Có điều vẫn còn một chút manh mối, lúc ấy nghe nói gia tộc Rosin, cũng là một trong mười gia tộc làm việc cho gia tộc Morgan, đã từng mời hai vợ chồng trẻ ấy đến Luân Đôn ... Cho nên, tôi có lý do hoàn nghi ba mẹ của cậu bị gia tộc Morgan hại ..."



Nghe Mộc Nguyệt Dung nói như vậy, tâm tình của Phương Hạo Vân lập tức trở nên thoải mái hơn, chuyện này nghe rất hợp tình hợp lý, dường như đúng là sự thật vậy.



Nếu Mộc Nguyệt Dung không nói dối, thì ba mẹ của hắn vứt bỏ hắn không phải là không có nguyên nhân, cũng không giống như những gì mà hắn từng nghĩ trước đây.



Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân trầm giọng hỏi : "Lão phu nhân, tôi hỏi bà thêm một câu nữa, những lời bà nói đều là sự thật chứ?"



"Tất cả đều là sự thật, tôi có thể dùng sinh mạng của tôi để bảo đảm!" Mộc Nguyệt Dung thề nói : "Nếu như tôi có nửa lời nói dối, tôi sẽ không được chết tử tế. Đúng rồi, tôi còn nhớ rõ người đàn ông ấy tên là Phương Thiên Hoa, người phụ nữ tên là Thu Thủy Nguyệt ..."



Phương Hạo Vân xoay đầu lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trong miệng nhẹ nhàng lập lại hai cái tên : "Phương Thiên Hoa, Thu Thủy Nguyệt ..."



Mộc Nguyệt Dung thì không quay đầu lại, thản nhiên nói : "Hạo Vân ... tôi cảm thấy bọn họ chính là ba mẹ của cậu... Trên đời này không có khả năng xuất hiện chuyện trùng hợp như vậy ...



Cảm ơn ...




Cùng lúc đó, dì Bạch cũng cảm ứng được tâm linh của Phương Hạo Vân, cảm ứng sự mưu trí của hắn, cảm nhận tình yêu của hắn dành cho mình...



Cứ như vậy, giữa hai người đã hoàn toàn không còn bí mật gì cả, hoàn toàn mở rộng nội tâm của mình ra với đối phương. Một cảm giác huyền ảo kỳ diệu chậm rãi dâng lên trong lòng của hai người.



Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, thì hai người mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn lẫn nhau, rồi lặng lẳng hưởng thụ cái cảm giác kì diệu ấy.



Sự giao hòa trên tinh thần đã làm cho tim của hai người rung động không thôi. Phương Hạo Vân ôm lấy người phụ nữ hắn yêu, hai tay bắt đầu vuốt ve lên người của cô, vì tâm ý của hai người đang tương thông, dì Bạch làm sao mà không biết được Phương Hạo Vân đang nghĩ gì chứ,hai má lập tức đỏ ửng lên, vui đầu vào trong cái ôm rộng rãi của Phương Hạo Vân.



"Hạo Vân, em muốn ..." Dì Bạch chủ động cầu yêu, trong đôi mắt như ẩn tình đưa tình.



Bàn tay của Phương Hạo Vân chậm rãi chạy đến bộ ngực sữa của cô, xoa nắn yêu thích đến nổi không muốn buông tay. Dì Bạch khẽ rên lên một tiếng, tiếng rên mê hồn, khiến cho đầu khớp xương của Phương Hạo Vân như muốn rụng xuống, hai tay cũng bắt đầu hoạt động một cách mãnh liệt hơn, chậm rãi mò xuống dưới tìm kiếm, tách rừng cây màu đen ấy ra, đụng vào trong đào nguyên trắng mịn kia.



Lúc này, xuân triều của dì Bạch đã tràn ra rất nhiều, khó mà khống chế được, toàn thân trở nên vô lực, mị nhãn như tơ, thở hổn hển liên tục. Sự giao hòa trên tinh thần đã sớm khiến cho thân thể của cô sinh ra sự phản ứng vui sướng rồi, lúc này, dưới sự khiêu khích của Phương Hạo Vân, càng không thể tự khống chế được. Cô bắt đầu vặn vẹo cái eo nhỏ, hùa theo động tác dưới tay của Phương Hạo Vân, trong miệng phát ra những tiếng kêu mê người, hai mắt hơi khép hờ lại, tay ngọc chủ động ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, nhiệt liệt triền miên với cái lưỡi của hắn.



Thân thể của dì Bạch run lên không ngừng, cô cảm thấy phản ứng của cơ thể hôm nay còn mãnh liệt hơn so với trước kia.



Đồng thời, dục vọng của Phương Hạo Vân hôm nay cũng rất mãnh liệt, hắn cũng không thể chịu đựng nổi nữa, chậm rãi đẩy eo đi vào, để cho cái thứ nóng cứng của hắn chạm vào trong cái nơi ấm áp và trơn tuột kia, hơi dùng sức một chút liền chui tọt vào trong, và chậm rãi vận động.



"Ưm ..."



Dì Bạch phát ra một tiếng rên rỉ vui sướng, con mắt đẹp lộ ra vẻ mê ly, hai má vốn đỏ hồng bây giờ đã bị lửa dục thiêu cho đỏ ửng luôn.



"Em không được ..." Đột nhiên, dì Bạch kêu to lên một tiếng, một cảm giác tê dại từ ở dưới của cô truyền lên khắp toàn thân, ngay lập tức, phần dưới của Phương Hạo Vân cũng nhanh chóng co giựt mạnh.



Sau một trận run rẩy, thân thể của cả hai người lập tức mềm xuống, cả người sung sướng vô cùng, khó có thể hình dung được.



Nghỉ ngơi một lát, dì Bạch nhẹ nhàng mở đôi mắt đẹ tra, dựa vào trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, tận hưởng sự ôn tồn sau tình cảm mãnh liệt kia. Phương Hạo Vân ôm lấy dì Bạch, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng của cô.



Đột nhiên, trên cơ thể của hai người bắn ra một tia lửa tím, bao phủ lấy toàn thân của cả hai.



"Hạo Vân, chân khí nội gia trong cơ thể của em đã được kích hoạt toàn bộ rồi ..." Dì Bạch kinh hô một tiếng, sắc mặt như ngọc, liền ngồi bật dậy.



Đúng lúc này, Thiên Phạt đang lơ lửng trên đầu của Phương Hạo Vân phát ra ánh sáng rực rỡ. Sau khi ánh sáng hơi mờ lại, Thiên Phạt đột nhiên bay ra ngoài phòng, hưởng thẳng lên tận trời.



Hai người vội vàng ngồi dậy mặc quần áo vào, cùng nhảy ra ngoài cửa sổ, đuổi theo Thiên Phạt.



Lúc này, Thiên Phạt phát ra một tiếng kêu to giữa không trung, tạo thành một tia sáng xẹt qua chân trời, rồi lập tức bay về phía sau núi.



Ánh sáng màu tím kỳ dị trên bầu trời đã khiến cho dân chúng chú ý. Phương Hạo Vân, dì Bạch có liên hệ với Thiên Phạt rất mãnh liệt, bọn họ cảm nhận được tâm tư của Thiên Phạt, vội vàng đuổi theo nó.



Mãi cho đến sau núi, Thiên Phạt mới chịu dừng bay lại, trong mắt của Phương Hạo Vân liền hiện lên một sự vui mừng, nói với dì Bạch : "Tố Tố ... Thiên Phạt là hai mặt âm dương..."



Dì Bạch gật đầu, cười nói : "Có lẽ đây mới là bí mật cuối cùng của Thiên Phạt ..."