Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 786 : Xuất kỳ binh chế

Ngày đăng: 02:23 19/04/20




"Bức Hậu, ngươi nghe rõ cho ta, ngươi phải tha cho Hương Hương, ta đồng ý rút cô ta trở về, cam đoan cho an toàn của cô ta ...." Trong giọng nói của Phương Hạo Vân mang theo sự phẫn nộ vô cùng : "Có bản lĩnh thì nhắm về ta ..."



"Rất khó tưởng tượng, một người như ngươi lại quan tâm đến một nữ nô tầm thường như thế ... Cũng được, nể mặt của ngươi, ta sẽ cho cô ta một cái chết nhanh chóng ..." Nói xong, ánh mắt của Sophie chuyển về hướng của Hương Hương, và chỉ trong nháy mắt, máu trong cơ thể của Hương Hương lập tức chảy ra khỏi tất cả các lổ trên người của cô, và một thân thể vốn đầy đặn bây giờ chỉ còn lại một đống da người và xương. Đáng thương cho Hương Hương, thậm chí ngay cả hét to lên cũng không kịp.



"Cô ta được giải thoát rồi" Sophie thản nhiên nói.



Phương Hạo Vân bên kia điện thoại thở dài yếu ớt một tiếng, nói : "Các người chờ đi, món nợ máu này sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm các người tính sổ ... Sophie, Tome, các người nghe rõ đây. Phương Hạo Vân ta chính thức tuyên chiến với các ngươi"



"Như ngươi mong muốn" Sophie cười khinh thường một tiếng, và cái điện thoại liền hóa thành bột vụng trong tay của cô ta.



Nghe thấy tiếng tít tít trong điện thoại truyền ra, hắn thở dài yếu ớt : "Xem ra lần này gia tộc Morgan cũng đã đưa ra quyết định rồi, muốn đối kháng ngay mặt với chúng ta .... Hương Hương, xin lỗi ..."



Dì Bạch ở bên cạnh khẽ nhíu mày, nói : "Hạo Vân, chúng ta cần phải ngăn chặn xung đột quy mô lớn ... Cho đến giờ, xung đột của hai bên luôn tiến hành bí mật, nhất là là không làm cho bên ngoài biết. Hơn nữa đại nữ vu cùng Bức Hậu, và Lang Vương từ trước đến giờ chưa từng lộ mặt ra. Lần này ..."



Dì Bạch suy nghĩ một chút rồi nói : "Chúng ta phải nghĩ biện pháp tránh xung đột quy mô lớn ... Nếu không, cả thế giới sẽ rung chuyển, cái này khác với quan điểm của gia tộc thủ hộ..."



"Tố Tố, em có kế hoạch gì không?" Phương Hạo Vân đi qua ôm lấy dì Bạch, hai tay nhẹ nhàng xoa lên ngực của cô, bóp nhẹ vài cái, nói : "Ý của em anh hiểu rồi, không thể khiến cho dân chúng khủng hoảng được ..."



"Đúng vậy!"



Dì Bạch gật đầu nói : "Mặc kệ là Darkness phương tây hay là gia tộc thủ hộ phương đông, đều nắm giữ lực lượng mà người thường không thể nào nào có được. Lực lượng như vậy không thể xuất hiện trước tầm mắt của công chúng. Nếu không sẽ khiến cho thế giới đại loạn.... Em có một ý tưởng ..."



"Nói đi ..." Phương Hạo Vân bóp nhẹ vài cái xong, một tay bắt đầu hướng xuống dưới bụng của dì Bạch.



"Không được hư ... Chúng ta nói về chuyện chính trước đi ..." Dì Bạch rên nhỏ một tiếng, đẩy tay của Phương Hạo Vân ra, khẽ cáu nói : "Em có một tư tưởng thế này, chúng ta mang theo một trăm thành viên tinh nhuệ, đến thẳng tổng bộ của Darkenss, chúng ta giết chết thành viên quan trọng của bọn họ. Chỉ cần Bức Hậu, Đại Nữ Vu và Lang Vương cùng mười hai nhân vật trung tâm của mười gia tộc chết, thì Darkness sẽ tự sụp đổ..."




Phương Hạo Vân nhìn thấy hai ngọn núi đôi cứ đảo lên đảo xuống trước mặt làm cho hoa cả mắt, cười hắc hắc, vùi đầu vào nó, ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng ấy vào miệng, dùng sức mà mút.



Hàn Tuyết Nhi chỉ cảm thấy thân thể đang run lên, lập tức ra sức ôm chặt lấy đầu của Phương Hạo Vân, ưỡn ngực ra, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ động lòng người.



"Hạo Vân, em còn muốn nữa ... em muốn sinh con ... sinh một đống con khỏe mạnh cho anh ..." Tay nhỏ của Hàn Tuyết Nhi chụp lấy cây gậy của Phương Hạo Vân, cho vào ở dưới của mình ...



Chuyện tình văn phòng tập hai, ba, bốn ... đang diễn ra bên trong văn phòng của Hàn Tuyết Nhi.



Không biết qua bao lâu sau thì bên trong mới yên tĩnh lại.



Trên mặt của Hàn Tuyết Nhi lộ ra vẻ thỏa mãn, mang theo một sự thẹn thùng thật lớn, nhỏ giọng nói : "Anh Hạo Vân, anh thật lợi hại .... em hận không thể mỗi ngày ở bên cạnh anh ..."



Phương Hạo Vân đưa tay cầm lấy một bên ngực sung mãn của cô, nhẹ nhàng thưởng thức, ôn nhu nói : "Tuyết Nhi ... không bao lâu sau, mỗi ngày chúng ta có thể ở cùng một chổ ..."



Hàn Tuyết Nhi ngẩng mặt lên, ánh mắt đáng yêu vô cùng, hỏi : "Anh Hạo Vân, có đúng thật vậy không?"



"Ừ, là thật



Phương Hạo Vân cười hắc hắc, ngón tay lại đi xuống dưới khu vườn bí ẩn mà nghịch phá, nghiêm túc nói : "Tuyết Nhi, vài ngày nữa anh sẽ rời khỏi Hoa Hải ... Có điều đây là lần cuối cùng, chờ sau khi anh xử lý xong chuyện lần này, về sau anh sẽ không còn đi đâu nữa ... Đến lúc đó, mỗi ngày chúng ta đều có thể ở cùng một chổ rồi ..."



"Ừ ...



Hàn Tuyết Nhi nghiêm túc gật đầu, nói : Anh Hạo Vân, anh không cần lo lắng cho em, em có thể tự mình chăm sóc bản thân mà, anh cứ yên tâm đi làm đại sự của anh đi ....