Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 788 :

Ngày đăng: 02:23 19/04/20




"Nhớ, sao lại có thể không nhớ chứ? Tạ Mai Nhi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm tình nhìn Phương Hạo Vân, liếc xéo hắn ột cái, nói như làm nũng : "Hạo Vân, chị biết em nhất định sẽ đi, cho nên tối nay, chị muốn làm chết em ..." Nói xong, Tạ Mai Nhi kéo tay của Phương Hạo Vân, đi lên cái giường rộng thùng thình kia, hai người lập tức hôn nhau rất nhiệt liệt.



Sau khi hôn xong, Tạ Mai Nhi đã cởi bỏ áo ngoài ra, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót kích tình mà thôi. Phương Hạo Vân cười một cách mờ ám, bàn tay to theo phần eo của Tạ Mai Nhi đi vào, và bắt đầu khiêu khích xoa nắn khu rừng bí ẩn.



"Hạo Vân, yêu chị đi ..." Tạ Mai Nhi biết Phương Hạo Vân rất thích đàn bà biến thành dâm phụ trên giường, lập tức chủ động hấp dẫn.



Phương Hạo Vân phát ra một tiếng cười dâm, dùng Tịnh Thế Tử Viêm đốt sạch quần áo trên người! Không cần khúc dạo đầu vì Tạ Mai Nhi đã quá phấn khích rồi, nên chổ ấy cũng đã rất ướt, hắn chỉ cần đẩy eo đi vào. Trong phòng lập tức truyền ra tiếng rên rỉ kịch liệt cùng tiếng thở dốc dồn dập.



Trong giây phút đó, phần dưới của Tạ Mai Nhi không ngừng xuất hiện những cơn sung sướng, cô vặn vẹo mông, thuận theo động tác của Phương Hạo Vân, phát ra những tiếng rên rĩ mê hồn.



Sau nửa tiếng, thân thể của Tạ Mai Nhi đột nhiên run mạnh, tình cảm mãnh liệt như thủy triều phá đê mà ra, cùng với tiếng rên la cùng với sự vặn vẹo điên cuồng, đồng loạt xuất hiện.



"Hạo Vân ... chị Mai đủ rồi ..." Tạ Mai Nhi toàn thân bủn rủn, dường như không còn sức chịu nổi nữa.



"Chị Mai, kiên trì thêm một lát đi ...." Phương Hạo Vân dường như vẫn chưa tận hứng, thân mình vẫn tiếp tục đưa đẩy. Mãi cho đến mười phút sau, dưới sự run rẩy và rên rỉ cùng tiếng quát tháo của Tạ Mai Nhi thì hắn mới đạt đến cực khoái.



Nghỉ ngơi một hồi, hai người lại lao vào triền miên với nhau. Đúng như lời Tạ Mai Nhi nói, tối nay cô muốn làm chết Phương Hạo Vân.



Hai người ** đỡn với nhau đến mãi ba giờ sáng mới chịu chấm dứt, rồi cùng ôm nhau mà ngủ.



Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ chiếu vào trong phòng, Phương Hạo Vân mới mở mắt ra, nhìn thấy cô gái trần trụi, trên mặt vẫn còn ủ rũ đang nằm bên cạnh mình, hắn mỉm cười, đưa tay vỗ vào mông của cô một cái, nói : "Đồ lười, dậy thôi ..."



Tạ Mai Nhi vốn đang ngủ rất ngon, nhưng bị Phương Hạo Vân đánh thức, cũng đành phải rời giường không tình nguyện.



"Hạo Vân ... Hôm nay có phải hay không ..." Sắc mặt của Tạ Mai Nhi hơi ảm đạm : "Em có phải là rời khỏi đây không?"



"Ừ!" Phương Hạo Vân gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi xa, cũng không biêt là trong lòng hắn nghĩ cái gì.



Ánh sáng màu vàng chiếu vào trong phòng, làm cho trong phòng càng có thêm vài phần sức sống.



Tạ Mai Nhi nhìn bóng dáng của Phương Hạo Vân, trong lòng thoáng u oán, cũng không còn nghĩ về lời hứa của hắn nữa. Bây giờ trên mặt của cô là nụ cười rất tươi, lặng lẽ xuống giường, đi đến sau lưng hắn, dùng bộ ngực sung mãn của mình ép lên trên lưng của hắn.



"Hạo Vân, còn muốn không?" Tạ Mai Nhi một bên dùng bộ ngực sung mãn của mình cạ sát Phương Hạo Vân, một bên dùng tay nhỏ vỗ về bộ ngực của hắn, nhỏ giọng rên rỉ hấp dẫn Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân xoay người lại, nhéo nhéo vào bộ ngực của cô, cười hắc hắc : "Buổi tiệc tối hôm qua còn chưa đủ sao?"




"Bà là ai? Nguyệt Như đâu?" Phương Hạo Vân nghi hoặc hỏi.



Người đàn bà xinh đẹp trung niên kia khẽ cười một tiếng, kiều mỵ chỉ vào Phương Hạo Vân, nói : "Tôi còn muốn hỏi cậu ... Cậu là ai? Phải biết rằng, trang viên này chưa từng có đàn ông bước vào ..."



Thấy bà ta cứ nhìn chằm chằm vào mình, trong ánh mắt mang theo một tia thâm ý, làm cho Phương Hạo Vân hơi xấu hổ : "Bà rốt cục là ai?"



Phương Hạo Vân cố gắng lục lọi lại ký ức của mình, nhưng dường như không thấy hình ảnh của người đàn bà này trong đống ký ức của hắn.



"Cậu thấy tôi đẹp không?" Người đàn bà xinh đẹp trung niên ấy đột nhiên hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



"Rất đẹp!" Phương Hạo Vân thành thật trả lời, người đàn bà này quả thật rất đẹp, tuy rằng bà ngồi không cử động, nhưng mà mỗi cái giơ tay nhấc chân thôi cũng tản ra sự phong tình thản nhiên.



Người đàn bà này đưa tay vuốt lại mái tóc đang rối bay của mình, mỉm cười trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, trong ánh mắt toát ra vẻ mê hoặc : "Cậu thật ra rất hiểu nói thật ..."



Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào khuôn mặt hoàn mỹ của Thanh Âm, cười nói : "Bà là sát thủ Thiên Đạo, vì sao từ trước đến giờ tôi không gặp mặt bà?"



Người đàn bà xinh đẹp trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, thấy ánh mắt của hắn không có trốn tránh, ánh mắt nóng rực như muốn nhìn thấy hết nội tâm của bà, không biết vì sao, trong lòng của bà lại đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.



"Công phu của cậu không tồi!"



Người đàn bà xinh đẹp cắn môi nhìn nhìn một lát, đứng dậy đi đến, tới sát gần thân hình của Phương Hạo Vân, thản nhiên nói : "Bên cạnh cậu có rất nhiều đàn bà, có phải không?"



"Cái này có liên quan gì đến bà?" Phương Hạo Vân cố gắng suy nghĩ, người đàn bà này rốt cục là ai? Đừng tưởng bà ta nhìn có vẻ phong tình vạn chủng, nhưng sát khí và mùi máu trên người bà ta cũng không ít. Hơn nữa, theo khí tức trên người của bà ta toát ra cho thấy, bà ta đã sớm đột phá Nhâm Đốc rồi.



"Nếu đã không muốn nói chuyện với tôi, vậy mời cậu rời đi ..." Khóe miệng của người đàn bà vẫn giữ một nụ cười, hoàn toàn không có ý đuổi Phương Hạo Vân đi, ngược lại còn có vẻ giống tán tỉnh hơn.



Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng tuyết nhẵn nhụi kia, cười nói : "Tôi là Phương Hạo Vân, xin hỏi bà xưng hô thế nào. Bà và Nguyệt Như rốt cục có quan hệ có quan hệ như thế nào ..."



"Tôi là Thanh Âm ..." Người đàn bà này mỉm cười nói :"Lại đây, để tôi nhìn cậu cho rõ ..." Ánh mắt của bà ta lộ ra một sự hấp dẫn chết người, quyến rũ đến mê hồn.



Phương Hạo Vân run lên một cái, dường như chưa bao giờ nghe qua cái tên này cả.