Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 790 :

Ngày đăng: 02:23 19/04/20




Ngồi trên xe, Nguyệt Như đưa cho Phương Hạo Vân một cái hộp tinh xảo, nhỏ giọng nói : "Cái này cho mẹ em, quà ra mắt, thế nào cũng phải có ..."



Phương Hạo Vân cầm lấy cái hộp, nhỏ giọng cười nói "Ha ha, em không biết quà ra mắt của mẹ em đã cho anh rồi sao? Nếu đổi lại là anh trước kia, thì một chiêu ấy, anh chết chắc không cần nghi ngờ rồi ..."



Nguyệt Như đang muốn nói cái gì đó, thì chợt nghe thấy tiếng điện thoại di động của mình vang lên, cầm lên xe, là mẹ gọi điện đến.



Sau khi nối máy, Nguyệt Như vội vàng nói : "Mẹ, bọn con đến ngay đây ... " Cô cho rằng hai người đã kéo dài quá lâu rồi, cho nên làm cho mẹ sốt ruột.



Thanh Âm cười nói : "Nguyệt Như, con nghe mẹ nói đã, buổi tiệc ban đầu hủy bỏ, con mang Hạo Vân đến Thiên Đạo đi, ba con cũng ở đó, ổng muốn nhìn thằng con rể tương lai này ..."



Lời này vừa nói ra, Nguyệt Như lập tức lộ vẻ mặt khó khăn, cũng không biết ba có rõ thân phận của Phương Hạo Vân hay không, nghĩ đến đây, cô nhỏ giọng hỏi : "Phải qua đó sao?"



"Ừ!"



Thanh Âm nói : "Bây giờ mẹ đang ở chổ của ba con, con mang Hạo Vân đến đây ... Có một số việc, trốn tránh cũng không có dùng được đâu, nên đối mặt thì phải đối mặt thôi. Đúng rồi, mẹ phải nhắc nhở con một câu, ba con cũng biết thân phận thật của Hạo Vân, cho nên con cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt"



Nói xong, Thanh Âm liền cúp điện thoại.



Phương Hạo Vân cũng nghe thấy được nội dung nói chuyện qua điện thoại của hai mẹ con, hắn thản nhiên cười, nói : "Không sao cả, Nguyệt Như, chúng ta đi ..."



"À ..."



Vẻ mặt của Nguyệt Như trở nên phức tạp, gật đầu, dặn dò lái xe một tiếng, rồi chạy đến căn cứ bí mật của Thiên Đạo.



Một tiếng sau, thời gian xa cách bốn năm, Phương Hạo Vân đã trở lại nơi quen thuộc này. Hắn từng ở nơi này ba năm.



Tuy rằng không nói là hạnh phúc vui vẻ, nhưng cũng làm cho hắn hoài niệm.



"Hạo Vân, vào thôi!" Cái gì đến nó sẽ đến, khi phải đối mặt với sự thật, tâm tình của Nguyệt Như lại trở nên yên tĩnh hơn trước rất nhiều.



Phương Hạo Vân gật đầu, lập tức nắm tay Nguyệt Như cùng nhau bước vào. Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Phương Hạo Vân cũng thổn thức không thôi.



Nếu không sống tại Thiên Đạo ba năm, thì hắn cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay. Cẩn thận ngẫm lại, ba năm kiếp sát thủ tại Thiên Đạo, có ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với hắn.



"Hạo Vân, có gì vậy?" Nguyệt Như thấy Phương Hạo Vân thất thần, vội vàng đưa tay huých cánh tay của hắn một cái, nói : "Đi vào thôi, giờ chỉ là đại sảnh hội tụ cũ mà ... Đúng rồi ... hôm nay là sinh nhật của em ..." Trên thực tế, Nguyệt Như cũng quên mất ngày sinh nhật của mình luôn, cô vừa mới nhớ ra nó.



"Đúng rồi, sao anh lại quên mất, hôm nay đúng là sinh nhật của em!" Phương Hạo Vân cười xin lỗi : "Xin lỗi em, bây giờ mua quà hình như đã không kịp rồi, hôn một cái chịu hông ..." Nói xong, Phương Hạo Vân hôn lên đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Như, khiến cho mặt của Nguyệt Như đỏ bừng lên. Đẩy cửa đi vàobên trong đại sảnh đang rất náo nhiệt, tốp năm tốp ba người đang tụ tập uống rượu nói chuyện phiếm với nhau, mùi rượu thơm nồng thoảng lên trong không khí.
Hotton tập trung toàn bộ lực lượng vào thân đao, phát ra đao khí cũng vô cùng chói mắt, hung hăng lao vào hướng Phương Hạo Vân.



"Hạo Vân cẩn thận!" Nguyệt Như không nhịn được kêu lớn.



Hotton dường như cảm nhận được sát khi vô hạn trong Thiên Phạt, hắn có chút hối hận, có vẻ đã hiểu được, một chiêu này hắn không thể nào đỡ nổi. Có điều muốn tránh cũng đã không kịp nữa rồi, hắn đành phải cắn răng mà đỡ.



"Ầm!"



Một tiếng, Thiên Phạt chém tan đao khí của Hotton, chặt gãy đao của hắn, rồi chém lên bộ ngực của hắn.



Hotton sợ đến mức tóc muốn rụng xuống, nhanh chóng lui về tránh né.



Tuy rằng hắn đã thoát khỏi một kích trí mạng này, nhưng Tịnh Thế Tử Viêm trong Thiên Phạt đã lan đến ngực của hắn, Hotton chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi tắt thở.



Toàn bộ đại sảnh lập tức im lặng, qua chừng nửa phút đồng hồ sau mới xuất hiện âm thanh, có ủng hộ, có chỉ trích ...



Long Đầu ngồi trên cao, lộ ra thần sắc suy tư, thầm nghĩ (Tu vi của hán sao đột nhiên trở nên cao thâm thế, trước kia mình cũng đã xem thường hắn, xem ra Thanh Âm nói đúng, mình chưa chắc đã là đối thủ của hắn).



Nguyệt Như thản nhiên cười nói :"Ba, cái này ba hài lòng chưa?"



"Mày giết Hotton... chính là tuyên chiến với gia tộc Morgan ..." Hai tên còn lại vội chạy đến, bọn chúng đoạt lấy xác của Hotton, nói với Phương Hạo Vân : "Mày chờ đi ..."



Long Đầu thấy thế, dường như hiểu ra cái gì đó.



Edward tựa hồ như cố ý, hắn phái ba tên này lại đây, rõ ràng chính là muốn bọn họ chịu chét.



Giết võ si của gia tộc Morgan, dựa theo thói quen của gia tộc Morgan, tức là khiêu chiến, tuyệt đối không thể tha thứ. Edward rõ ràng muốn mượn gia tộc Morgan để uy hiếp mình.



Nghĩ đến đây, ông vội hét lớn : "Giữ chúng lại ..."



Phương Hạo Vân hiểu ý, thân hình nhoáng lên, liền ngăn cản trước mặt bọn họ, lúc này hắn cũng không do dự nhiều, vung Thiên Phạt lên chém ra một hình thật đẹp giữ không trung.



Hai tiếng kêu thảm vang lên, hai tên đi theo Hotton cũng đã bỏ mạng, đầu của chúng lăn lốc ra hai bên. Bốn phía lại ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc.



Long Đầu nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mặt vui mừng, đang muốn nói cái gì đó, thì đột nhiên có một bóng người như tia chớp lao vào đại sảnh với tốc độ cực nhanh. Tuy rằng Phương Hạo Vân không ở châu Âu, nhưng theo khí tức trên người cũng đoán ra thân phận của người này.