Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 792 :

Ngày đăng: 02:23 19/04/20




Chiến đấu đến bây giờ, đối với đặc tính của hoàng kim lang nhân, Phương Hạo Vân cũng đã hiểu rõ được bảy phần, cũng nên chấm dứt cuộc chiến rồi.



Nhìn thấy đòn tấn công lợi hại đang lao đến trước ngực mình, trong lòng William thầm hừ một tiếng, chợt quay người lại, chạy về sau một cách cấp tốc.



Nếu cho rằng hắn ta đang chạy trốn, vậy thì bạn đoán sai rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



Đây là hành động dụ địch của William, nay khi đao thế của Phương Hạo Vân chém lên lung của hắn, thì đột nhiên hắn liền xoay người lại, đối mặt với Phương Hạo Vân, giơ hai tay lên, mười cái móng vuốt hung hiểm lao đến, chộp đến trước mặt Phương Hạo Vân.



Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng, cả người liền được phủ lên một ngọn lửa màu tím, trong lòng William liền cả kinh, lập túc rút tay về, lui nhanh về sau.



Trảo của hắn là dị hóa, nếu như là ngọn lửa bình thường thì hắn đương nhiên không sợ rồi, nhưng đối với Tịnh Thế Tử Viêm, hắn vẫn còn một chút lo lắng.



Trên thực tế, William đã lo hơi nhiều, trảo của hắn thật ra cũng không e ngại Tịnh Thế Tử Viêm cho lắm, chỉ cần không bị Thiên Phạt chém trúng là được.



Trong lòng hắn thầm nghĩ : ( Thằng nhóc này còn trẻ tuổi mà đã lợi hại như vậy, nếu để phát triển, sau này khẳng định sẽ trở thành họa lớn cho Darkness, hôm nay nếu không loại trừ hắn, thì sau này nhất định phải gặp hậu hoạn vô cùng ...)



Nghĩ đến đây, William liền co chân lại, búng người ra, vung trảo ra đánh đến hướng Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân liền nhảy người lên, tránh né đòn tấn công của William.



Trảo của William không đánh trúng mục tiêu, mà lại đánh lên cây cột đá của đại sảnh, kình lực vừa phun ra, cây cột đá lập tức bị sụp nát.



Trên mặt William nở một nụ cười khó coi : "Ngươi quả nhiên đủ mạnh, nhưng hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi ..."



Phương Hạo Vân cười khinh thường nói :" Hoàng kim lang nhân cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Tốt nhất là mày nên thi triển tuyệt chiêu mạnh nhất của mày đi. Nếu không, mày sẽ mất cơ hội ..."



Nụ cười trên mặt William chợt tắt, nghiêm túc nói với Phương Hạo Vân :"Ngươi rất hài hước, nhưng ta không thích kẻ hài hước ..."



William nói xong, trảo lập tức tung ra, vốn số khí kình màu xanh biếc phá không lao đến, hung hãn bắn đến hướng của Phương Hạo Vân.



Khí kình sắc bén và mạnh mẽ vô cùng, còn mạnh hơn hồi nãy rất nhiều lần, tốc độ cực nhanh, người thường hầu như không thể thấy được.


Có điều, nói đi thì phải nói lại, nếu có thể tạo quan hệ với một gia tộc như vậy, thì sẽ vô cùng tốt với sự phát triển của Thiên Đạo. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là phải tiêu diệt được Darkness, gia tộc Morgan.



"Hạo Vân, hy vọng cậu không làm ta thất vọng ..." Long Đầu tự thì thào, trên miệng hiện lên một nụ cười.



Sau khi từ biệt Long Đầu, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Thanh Âm, trong điện thoại, Thanh Âm bảo Phương Hạo Vân đến phòng của Nguyệt Như, kêu hắn ngủ lại đó tối nay, định danh phận ra.



Quy tắc của Thiên Đạo từ trước đến giờ là vậy.



"Cốc cốc!"



Nghe thấy tiếng gõ cửa, Nguyệt Như liền đi ra mở, cô chỉ mặc một cái váy ngủ màu hồng duy nhất trên người, ngực nhô eo thon, trong ánh mắt như ẩn tình đưa tình.



Phương Hạo Vân cười nói : "Quy tắc của Thiên Đạo không tồi nha ... Nguyệt Như, có phải là em đã sớm biết, anh không có mặc quần lót không?"



"Cái gì, anh nghĩ em thành cái gì vậy ..." Nguyệt Như oán hận một tiếng, rồi đóng cửa phòng lại.



Phương Hạo Vân hỏi : "Có gì uống không?"



Nguyệt Như cười đáp : "Có rượu vang năm 82 ... đều là hàng hiệu ..."



"À ..." Phương Hạo Vân đáp một tiếng, rồi đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang cùng hai cái ly, đưa cho Nguyệt Như một cái.



"Em nhớ rõ sau khi anh đổi mặt xong là không thích uống rượu vang nữa mà?" Nguyệt Như hỏi.



"Bây giờ hứng thú lại tới ..." Phương Hạo Vân cười cười, cùng Nguyệt Như ngồi xuống ghế sofa nói chuyện phiếm. Nguyệt Như giống như một con mèo nhỏ vậy, cuộn người vào trong lòng của Phương Hạo Vân, nghe hắn kể về việc nói chuyện với Long Đầu.



Đêm đã khuya, đèn đường cũng đã tắt, mặt trăng cũng nhô rất cao rồi, Nguyệt Như hơi động tâm, tắt ánh đèn đi, để cho ánh trăng đi vào phòng qua cánh cửa sổ.