Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 81 : Ra tay nghĩa hiệp (1 +2)

Ngày đăng: 02:15 19/04/20




Tên đại ca lúc này ngấm ngầm lo sợ, cơn giận không dám bộc phát ra ngoài, võ nghệ của mình thế nào gã hiểu rõ hơn ai hết, bình thường bảy tám tên to con xúm lại đều không phải đối thủ của gã, nhưng vừa rồi thanh niên kia lại dễ dàng túm lấy cánh tay gã, sau đó nhẹ nhàng hất gã văng tuốt ra xa, hơn nữa trong suốt quá trình đó diễn ra như thế nào gã còn chưa kịp nhìn rõ. Nói cách khác, gã biết đám đàn em có cùng xông lên cũng như lũ châu chấu đá xe, số phận chắc thê thảm hơn đại ca của chúng.



Vào lúc này, nỗi sợ trong lòng gã là có thể thấu hiểu, kẻ địch quá mạnh đã đột nhiên xuất hiện.



Hiển nhiên thanh niên thư sinh nhìn như trói gà không chặt kia thật ra là một cao thủ võ nghệ siêu quần. Tên đại ca tự biết thân biết phận, phen này tiêu rồi, người ta búng tay là đủ diệt hết đám kiến cỏ lưu manh bọn chúng, phải làm sao đây?



Gã không phải kẻ nhu nhược có thù không trả, nhưng lúc này tình thế bất lợi, lại tưởng chỉ phải đối phó với một lão già và cô con gái yếu đuối nên không mang theo hàng nóng, nhỡ động thủ thì thiệt thòi to. Hảo hán phải biết nhịn nhục, tên đại ca bình tĩnh đưa ra quyết định nhanh chóng, hôm nay cứ bỏ chạy đã, sau này sẽ quay lại tìm cơ hội trả thù cũng chưa muộn.



Cố chịu đựng cơn đau, tên đại ca bắn ra tia nhìn nham hiểm về phía thanh niên mới xuất hiện, lại hậm hực quét mắt sang Trương Mỹ Kỳ, nhủ thầm sẽ có lúc cô em đi một mình thôi, đến lúc đó gã nhất định bắt con đàn bà chết tiệt này chịu khuất phục mua vui cho gã.



"Hạo Vân, là em đó ư? Đúng là em rồi, sao em lại ở đây?"



Sau khi Phương Hạo Vân hất tung tên đại ca văng ra xa, Trương Mỹ Kỳ cuối cùng cũng nhìn rõ ân nhân cứu mạng cô. Không biết tại sao tâm trạng của cô lại trở nên vô cùng kích động, cô rất muốn lao vào vòng tay của người đàn ông này khóc một trận để giải tỏa uất ức trong lòng.



"Chị Mỹ Kỳ, em đã từng nói em sẽ giúp chị mà."



Phương Hạo Vân mỉm cười âu yếm, sau đó quắc mắt lạnh lùng vào đám lưu manh cặn bã, hét to:



"Đứng yên đó, chúng mày muốn bỏ chạy thì tao cũng không tha đâu."



Phương Hạo Vân hành sự không thích để lại hậu họa, tên đại ca đang nghĩ gì hắn đương nhiên nhìn thấu. Hôm nay nếu không giải quyết dứt điểm bọn chúng, bản thân mình thì không sợ rồi, nhưng chị Mỹ Kỳ sau này ắt còn gặp nguy hiểm, hắn đâu thể suốt ngày đi theo bảo vệ cô được.



"Hạo Vân, thôi bỏ đi, nếu chúng đã muốn đi thì mặc kệ chúng, chị không muốn làm to chuyện."



Trương Mỹ Kỳ thấy đối phương có đến sáu bảy người, còn Phương Hạo Vân chỉ có một mình, cô sợ nhỡ như đụng độ hắn sẽ gặp nguy hiểm.



Phương Hạo Vân mỉm cười tự tin, trấn an:



"Yên tâm, không sao đâu mà."



Dứt lời, hắn sải bước từ từ tiếp cận đám lưu manh cặn bã.



Nhìn theo bóng lưng của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ lo lắng tột độ, cô cũng không biết cảm nhận từ nội tâm cô là thế nào nữa? Nên vui hay nên buồn? Hoặc cả hai đều có. Một người là cha ruột bán đứng cô làm cô hận thấu xương, người kia là kẻ cô hận thấu xương khi cướp đi trinh tiết của cô, nay vào lúc nguy cấp nhất bỗng nhiên xuất hiện như chàng hiệp sĩ giải cứu cô khỏi tay bọn xấu. Trương Mỹ Kỳ chợt nhận ra cô không hề đơn độc, luôn có người ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho cô.



Phương Hạo Vân thì suy nghĩ hơi khác, hắn cảm thấy nên cám ơn bọn lưu manh này mới đúng, chúng đã tạo cho hắn một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, trải qua vụ việc đêm nay, tin chắc Trương Mỹ Kỳ sẽ thay đổi cách nhìn nhận về hắn.



"Các anh em, chạy thôi, chia nhau ra chạy!"



Tên đại ca thấy Phương Hạo Vân từ từ áp sát, gã biết hắn ta muốn đuổi cùng giết tận, gã hét to một tiếng, liền quay lưng bỏ chạy như bị ma đuổi.




Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ không ai nói với ai tiếng nào, lẳng lặng đi bên nhau men theo bờ hồ, hình như không ai muốn phá vỡ nét tĩnh lặng nơi đây. Dưới bóng cây, từng đôi tình nhân quấn quýt bên nhau, có cặp đang lí nhí tâm sự, có cặp đang trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, thậm chí có cặp còn mặc kệ ánh mắt hiếu kì của người qua đường, núp dưới tán lá hoan lạc với nhau.



Phương Hạo Vân thở dài một tiếng.



Trương Mỹ Kỳ không chịu được lên tiếng hỏi:



"Có phải em cảm thấy chán nản không?"



"Ờ!"



Phương Hạo Vân nhìn vào Trương Mỹ Kỳ, nói:



"Bây giờ thanh niên nam nữ đều sống thoáng thế đấy, chúng ta khó kiếm được một chỗ yên tĩnh để trốn tránh nỗi buồn."



"Em có muốn vào phòng nghỉ với chị không?"



Trương Mỹ Kỳ đột nhiên hỏi:



"Phía trước là khách sạn hồ Liễu, nghe nói là thiên đường của các đôi tình nhân…"



Phương Hạo Vân ngây người ra giây lát, dè dặt hỏi:



"Chị muốn trả ơn cho em?"



"Không phải."



Trương Mỹ Kỳ chợt tỏ ra rất bình tĩnh, cô nhìn trưng trưng vào Phương Hạo Vân, nói:



"Chị muốn phóng túng một lần, chẳng lẽ không được sao?"



Vừa mới đây thôi, Trương Mỹ Kỳ đi từ địa ngục lên thiên đường, trong lúc cô tuyệt vọng nhất, Phương Hạo Vân đã mang ánh sáng hy vọng đến cho cô. Trong thâm tâm Trương Mỹ Kỳ lúc này rất biết ơn hắn, nếu hôm nay Phương Hạo Vân không kịp thời xuất hiện, hậu quả có thể là cô bị đám lưu manh kia thi nhau làm nhục rồi, sau đó giết chết cô vứt xác ra bãi hoang vắng.



Phương Hạo Vân gật đầu đồng ý:



"Cứ chiều theo ý chị vậy!"



Khó có cơ hội như hôm nay, Trương Mỹ Kỳ chủ động yêu cầu, Phương Hạo Vân tất nhiên không dại gì từ chối. Thực tế là sau khi ra tay trừng trị bọn lưu manh xong, tính khí tào bạo trong người hắn lại rạo rực dâng lên, tuy lúc này hắn có thể chế ngự nhưng có cơ hội giải phóng, tại sao lại đè nén nó làm gì?