Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 820 : Cái gì đến cũng đã đến

Ngày đăng: 02:23 19/04/20




Phương Hạo Vân thấy Phương Tuyết Di đẩy mình ra, sắc mặt có vẻ không được vui cho lắm, có điều trong lòng hắn cũng trách bản thân đã hơi nóng vội. Phương Tuyết Di thì sợ Phương Hạo Vân đang tức giận, suy nghĩ một chút, rồi lấy hết dũng khí mà nói : "Hạo Vân, thân thể của Phương Tuyết Di này sớm muộn đều là của anh, chỉ là hôm nay thật sự không được ... Hay là hôm nay cho anh nhìn trước ..."



"Được rồi!" Phương Hạo Vân vốn dĩ đã muốn từ bỏ rồi, lại không ngờ rằng chuyện này lại có thay đổi, tuy rằng nói là nhìn thôi, nhưng cũng rất tốt. Khó có được ngày nào mà Phương Tuyết Di chủ động giống hôm nay.



"Ừ, anh chờ một chút, em vào toilet thay đồ ..." Phương Tuyết Di đỏ mặt nói.



"Ừ tốt ..."



Phương Hạo Vân gật đầu.



Một lát sau, Phương Tuyết Di đã thay một cái váy ngủ màu trắng đi ra, cô nhô đầu ra khỏi cánh cửa toilet, nói với Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, em đi ra nhá ..."



Sau đó, Phương Tuyết Di đi đến hướng của Phương Hạo Vân, dưới cái váy ngủ màu trắng kia, làn dao như ngọc như ngà của cô lúc ẩn lúc hiện, bộ ngực cao ngất của cô dưới lớp váy ngủ càng trở nên hấp dẫn vô cùng, Phương Hạo Vân thậm chí là còn có thể thấy rõ được nụ hoa nhô lên trên lớp váy ngủ kia. Đôi chân thon dài như thật như ảo, ánh mắt nhìn quét qua một chút, Phương Hạo Vân phát hiện ra Phương Tuyết Di chỉ mặc một cái quần lót màu trắng nhỏ thôi, khu rừng bí ẩn kia có thể nhìn thấy rõ ràng được ...



Đối mặt với thân thể mê người như vậy, Phương Hạo Vân chỉ cảm thấy một cơn nóng từ dưới bụng dâng lên, hắn không nhịn được, bước nhanh qua cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Phương Tuyết Di, hôn lên trán của cô một cái.



Hai mắt của Phương Tuyết Di trở nên mê ly, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, phong tình trong ánh mắt không thể nào tả được, nhưng Phương Hạo Vân lại phát hiện ra, trong con mắt của Phương Tuyết Di vẫn luôn duy trì một sự cảnh giác, nói đơn giản hơn một chút đó chính là, hôm nay cô tuyệt đối không cho Phương Hạo Vân.



"Tuyết Di, thân thể của em đẹp quá!"



Tiếp xúc thân mật với người đàn ông mình yêu, sắc mặt của Phương Tuyết Di trở nên thẹn thùng rất nhiều, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.



Lúc đầu, Phương Hạo Vân còn mang tâm lý thưởng thức thân thể của Phương Tuyết Di, nhưng mà rất nhanh, hai tay của hắn đã bắt đầu trở nên không thành thật, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể như tơ lụa của Phương Tuyết Di. tay nhỏ mềm mại của Phương Tuyết Di cũng nâng lên theo bản năng, thỉnh thoảng cố ý như vô tình chạm vào chổ nhạy cảm của Phương Hạo Vân.



"Tuyết Di, có thể sờ được chứ ..." Phương Hạo Vân nói xong, không đợi Phương Tuyết Di trả lời cái gì, tay của hắn đã hướng về giữa hai chân của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.



"Hạo Vân, anh xấu lắm ..." Phương Tuyết Di nhìn thấy tay của Phương Hạo Vân bắt đầu đùa nghịch cái quần lót của mình, liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, có chút bất mãn, nhưng có điều trong khuôn mặt không hề có ý giận dữ gì cả.



"Tuyết Di, yên tâm đi, anh có chừng mực mà ... anh chỉ sợ thôi ..."



Phương Hạo Vân đặt Phương Tuyết Di xuống dưới thân, một tay ôm lấy eo của cô, tay còn lại xoa lên bộ ngực cao ngất của cô, miệng thì đang kiểm tra vị ngọt đôi môi của cô, còn thằng nhỏ thì đang căng cứng lên và không ngừng cạ vào bụng của Phương Tuyết Di.



Đôi mắt đẹp của Phương Tuyết Di ẩn chứa sự giận dữ, mỉm cười oán trách nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, không được đụng vào ..."



Bộ dáng kiều mỵ của Phương Tuyết Di lọt vào trong mắt của Phương Tuyết Di, ánh mắt thì mê man, bộ dáng giống như là mặc người xâm phạm vậy, làm cho xuân tâm của hắn nổi lên, bàn tay to không ngừng nghịch phá giữa hai chân của cô, chạy từ đùi ra mông và ngược lại. Phương Tuyết Di kích động thẹn thùng, Sự vuốt ve và khiêu khích của Phương Hạo Vân đã làm cho cơ thể của cô cảm thấy khó chịu đến mức tê dại đi, đang muốn đẩy tay của hắn ra, thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu to đầy khẩn trương của Trác Nhã.



"Tuyết Di, Mỹ Kỳ ... mau đến đây, ba con xảy ra chuyện rồi .."



Phương Tuyết Di vội vàng đẩy Phương Hạo Vân ra, nói : "Hạo Vân, anh nhanh đi xem đi ..."



"Ừ!"



Phương Hạo Vân cũng không dám chậm trễ, vội vàng lao đầu ra ngoài phòng, khi hắn ra đến ngoài phòng khách, thì phát hiện ra Phương Tử Lân đã té nằm xuống đất, miệng phun ra máu tươi, còn Trác Nhã đứng bên cạnh thì vô cùng bối rối, không ngừng kêu la người đến.



Trương Mỹ Kỳ được hộ sĩ nâng đỡ, có vẻ vô cùng lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho cấp cứu.



Phương Hạo Vân vì tiết kiệm thời gian nên đã trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai, tiếp lấy Phương Tử Lân trong lòng ngực của Trác Nhã, lấy tay bắt mạch, sau một hồi, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng : "Hết rồi ..."



"Hạo Vân, nghĩ biện pháp đi ... đừng mà ... đừng mà ... chúng ta vừa mới đi thử áo cưới về ... Dì với ba con đã thương lượng rồi, ngày mai sẽ đi ăn buổi tối dưới ánh nến mà ..." Hai tay của Trác Nhã ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, quỳ xuống không ngừng cầu xin hắn.



"Vô dụng thôi!" Phương Hạo Vân ôm lấy Phương Tử Lân, đặt lên ghế sofa, thản nhiên nói :"Ba đã là một ngọn đèn cạn dầu rồi ... Cho dù là thần tiên cũng không có cách nào thay đổi được. Chấp nhận sự thật đi ..."



"Ba ... ba ..." Lúc này, Phương Tuyết Di cũng đã mặc quần áo vào chạy xuống, cảm xúc của cô có vẻ hơi kích động : "Hạo Vân, anh mau nghĩ biện pháp đi ..."



"Anh không làm được ..."



Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tuyết Di, chấp nhận sự thật đi ..."



Nói xong, Phương Hạo Vân ngồi xuống, đưa tay đến sau lưng của Phương Tử Lân, đưa vào một đạo chân khí. Ngay lập tức, Phương Tử Lân phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt mở ra, từ từ tỉnh lại.
"Kim Gia?"



Sắc mặt của Tome hơi kinh hãi, nói : "Sao hắn lại chạy đến Luân Đôn ... để cho hắn tiến vào ..."



Không lâu sau, dưới sự dẫn đường của sứ giả hắc ám, Kim Gia đã bình tĩnh đi đến, cung kính nói : "Xin chào điện hạ Tome ..."



"Tiểu Kim?" Trong mắt của Đại Nữ Vu Tome hiện lên một tia cổ quái, đối với sự xuất hiện của Kim Gia, trong con mắt của cô ta hiện lên một tia hứng thú và ý cười, hiển nhiên là là giữ cô ta và Kim Gia đã có tồn tại một mối liên kết nào đó.



"Đúng vậy!"



Kim Gia mỉm cười nói : "Điện hạ Tome, không ngờ rằng người vẫn còn nhớ rõ tôi ba mươi năm trước ... Đáng tiếc bây giờ tôi đã già rồi ..." Nếp nhăn dày đặc trên mặt của Kim Gia đã công khai thông báo tuổi già của ông ta, có điều căm mắt thâm thúy ấy vẫn làm cho ông ta trông trẻ tuổi.



Đại nữ vu Tome hơi kinh ngạc một chút, rồi đột nhiên hỏi : "Tiểu Kim, sao ngươi lại đột nhiên trở lại, không phải ta đã kêu ngươi giám sát nhất cử nhất động của Phương Hạo Vân sao?"



Trong ánh mắt của Kim Gia hiện lên một tia ảm đạm, thở dài một hơi, nói : "Tôi đã bị lộ ..."



"Chuyện của Sophie, hắn đã biết?" Đại nữ vu Tome lập tức túm lấy Kim Gia, lo lắng hỏi.



"Tome, ngươi không cần kích động ..." Một giọng nói già nua truyền đến, thong thả mà âm trầm, nhưng rất có lực lượng. Làm cho đại nữ vu Tome ngẩn cả người ra, buông lỏng tay đang nắm Kim Gia ra, đưa mắt nhìn vào trong, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên : "Tiên tổ ... ông là tiên tổ ... sao có thể như vậy chứ?"



Dung mạo của ông già trước mắt hoàn toàn giống như đúc tiên tổ của Darkness, hơn nữa, sau khi ông ta xuất hiện, Tome đã cảm nhận được một nguồn nguyên lực hắc ám cực mạnh.



Lực lượng này thậm chí còn mạnh hơn cả Sophie.



Chỉ là trong điển tịch của Darkness có ghi chép rằng, tiên tổ đã biến mất từ mấy trăm năm trước rồi.



"Đúng vậy, ta chính là tiên tổ .." Giọng nói của lão già này không lớn, lông mi của ông ta cũng đã trắng xám rồi, có điều đôi mắt vẫn thâm thúy vô cùng. Khí thế quanh thân ông ta mạnh đến nỗi khiến cho Tome muốn quỳ xuống.



Lão già chậm rãi đi đến ngồi ngay ngắn trên ghế cao Nữ Vu điện, đưa mắt nhìn Tome và Kim Gia.



Đại nữ vu Tome kinh hãi vô cùng, cô ta không thể tin tưởng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình : "Ông thật sự là tiên tổ sao? Sao có thể như vậy được chứ, không thể tưởng tượng được ..."



Nỗi khiếp sợ trong lòng Kim Gia thì không cần phải nghĩ nữa.



Ông ta vạn lần không ngờ rằng, giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một tiên tổ.



Lần này ông ta chủ động xin đến Nữ Vu điện để thăm dò tin tình báo, là dựa vào duyên cơ từ ba mươi năm trước của mình và đại nữ vu Tome, chỉ là bây giờ mọi chuyện dường như không đon giản như ông tưởng tượng.



"Ngươi là ai ?" Tiên tổ quay đầu lại nhìn thoáng qua Kim Gia, nói : "Ngươi không phải là người sói, cũng không phải là huyết tộc, ngươi rốt cục là ai?"



"Tôi ... tôi là thám tử lệ thuộc trực tiếp của Nữ Vu điện ..." Kim Gia cuống quít trả lời, trước mặt của tiên tổ, tim của ông ta không khỏi đập nhanh lên, hon nữa cả người cũng không ngừng run rẩy.



"Tome ... tại sao lại thế này, ngươi nói cho ta rõ ..." Ánh mắt mà tiên tổ nhìn Tome dường như có mang theo một tia tức giận.



"Tôi còn chưa phán đoán được thân phận của ông, dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời ông" Tome phát ra lời nói đầy nghi ngờ.



"Đồ khốn!"



Tiên tổ quát giận một tiếng, nói : "Hậu bối bây giờ thật sự là càng lúc càng kém cỏi ..." Khi nói chuyện, một luồng nguyên lực hắc ám cường đại đã xâm nhập đến chổ của Tome, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Tome liền trở nên tái nhợt, quỳ rạp xuống đất, trên đầu của cô đầy mồ hôi, còn viên gạch lót dưới gối thì đã vỡ nát ra, onhu7 vậy có thể thấy được áp lực mà cô đang chịu đựng lớn cỡ nào.



"Tiên tổ, con biết sai rồi ..." Tome đã có thể chứng thật được thân phận của tiên tổ, nếu ông già này không phải là tiên tổ, người đã sáng lập ra Darkness, thì không có khả năng có được nguyên lực hắc ám cường đại như vậy.



"Ha ha, đám hậu bối bây giờ, không chịu đau khổ một chút là không còn biết ai cả ... Nói cho ta biết, Darkness rốt cục đã xảy ra chuyện gì ..." Tiên tổ chậm rãi nói.



Đại nữ vu Tome không dám giấu diếm một chút nào, đem hết tất cả mọi chuyện xấu của Phương Hạo Vân và gia tộc thủ hộ, kểu lại cho tiên tổ nghe, về phần Kim Gia, cô cũng giải thích đây là gián điệp bên ngoài.



Trên thực tế, trong phạm vi thế giới, loại gián điệp giống như Kim Gia, Nữ Vu điện đã khống chế hơn cả ngàn người.