Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 829 : Hoàn mỹ đại kết cục

Ngày đăng: 02:23 19/04/20




Cuộc chém giết lớn cuối cùng cũng đã kết thúc rồi .... Darkness hoàn toàn bị tổn thương nghiêm trọng, đừng nói là ngàn năm, cho dù là hai ngàn năm sau, bọn họ cũng không có khả năng gây tai họa cho gia tộc thủ hộ hay là thế giới nữa.



Đối với kết quả này, Tome cũng không tỏ ra bất mãn cái gì cả.



Cho đến giờ, cô ta đều rất rõ tính tình của Phương Hạo Vân, đối với một sự tồn tại cường đại như vậy, tốt nhất là không nên khinh nhờn hay đối kháng gì cả.



Bởi vì, Eris Feyde chính là một ví dụ tốt.



Tuy rằng Tome tự tin, nhưng không dám so sánh mình với Eris Feyde.



Sau khi Eris Feyde chết, Phương Hạo Vân ở lại Luân Đôn ba ngày, rồi một mình hắn trở về nước, đi đến Phúc Kiến.



Hắn muốn hoàn thành di mệnh của cha mẹ, đây là bổn phận mà một người con nên làm.



Về chuyện ở Luân Đôn, hắn đã giao lại hết cho dì Bạch, và Nguyệt Nha Nhi toàn quyền xử lý rồi. Và bọn họ đủ sức để tin cậy.



Trải qua ba ngày điều tra của gia tộc thủ hộ, nhà của cậu hắn, cũng chính là một gia tộc độc tài theo kiểu cũ tại Phúc Kiến, Lam gia. Là một gia tộc cũng có danh tiếng tại Phúc Kiến.



Đương nhiên, nếu so sánh tổng thể thì, Lam gia vẫn còn chút chênh lệch với Nam Cung thế gia, có lẽ là gần giống Long gia ngày trước.



Vốn dĩ với một gia tộc tầm thường như vậy, trong mắt của Phương Hạo Vân căn bản không tính là gì cả, nhưng bây giờ, hắn không dám chậm trễ, bởi vì ở đây dù sao cũng là nhà cậu của hắn.



Vì tỏ thành ý cùng lễ nghĩa của mình, nên hắn đã dùng theo cách thường đi đến đó. Gia chủ của Lam gia bây giờ tên là Lam Kiến Quốc, là anh ruột của mẹ, có điều người này rất là đê tiện và ti bỉ, thuộc dạng tiểu nhân bỉ ổi, toàn bộ tầng lớp xã hội thượng lưu tại Phúc Kiến đều biết danh tiếng cả.



Lúc trước khi Lam Thải Nhi gả cho Phương Kiến Hoa, nghe nói ông ta là người đầu tiên phản đối, hơn nữa còn dùng mọi cách để quấy nhiễu. Dựa theo ý của ông ta là, muốn gả em gái cho Long gia tại Hoa Hải, lấy đám cưới để tạo quan hệ, để mọi người gìn giữ lẫn nhau. Nhưng mà sự cố gắng của ông ta cũng không ngăn được việc em gái kết hôn.



Vì thế, Lam Kiến Quốc liền đoạn tuyệt quan hệ với em gái, sau đó cha của Lam Thải Nhi là Lam Chính bệnh nặng, Lam Kiến Quốc chấp chưởng Lam gia. Và ông ta đã xóa tên của Lam Thải Nhi ra khỏi dòng tộc Lam gia. Cái ngày mà Lam Chính qua đời, ông ta cho người ngăn Lam Thải Nhi lại ngoài cửa, ngay cả cơ hội gặp mặt cuối cùng cũng không cho em gái.



Sau này, trong cuộc sống ngày thường, Lam Thải Nhi có nhiều lần đến đây, hy vọng là có thể thắp nén nhang cho người cha quá cố, chỉ là Lam Kiến Quốc liên tiếp ngăn cản và đuổi đi.



Vì thế, Lam Thải Nhi và Phương Kiến Hoa đành phải rời xa quê hương, xây dựng sự nghiệp tại nước ngoài, và như thế mới xảy ra chuyện đột tử.



Nói lòng vòng nãy giờ, thật ra chỉ túm lại một câu, theo lý thuyết mà nói, cái chết của vợ chồng Phương Kiến Hoa là do một tay Lam Kiến Quốc gián tiếp gây ra.



Những điều này, trong lòng Phương Hạo Vân cũng rất rõ ràng.



Sau khi đưa thiệp mời và ngọc bội xong, quản gia liền mở cửa mời Phương Hạo Vân vào.



Trong đại sảnh, một người ông già khoảng năm mươi tuổi đang đứng chắp tay ngắm cảnh ngoài cửa sổ, con mắt nhìn thẳng ra bên ngoài, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Khi Phương Hạo Vân đi vào, người này xoay lại, thản nhiên nói : "Đến rồi ..."



Phương Hạo Vân đi qua, hỏi : "Ông chính là cậu Lam Kiến Quốc?"



"Ha ha ..."



Lam Kiến Quốc cười lớn một tiếng, nói : "Phương tiên sinh, nếu cậu đến để nhận người thân, vậy thì thật đáng tiếc, cậu đã tìm lầm chổ rồi, mời cậu về cho ..."



Tuy rằng Lam Kiến Quốc không có lớn tiếng đuổi đi, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, ông ta quả thật không chút nể mặt. Hơn nữa trong ánh mắt của ông ta hiện lên một sự chán ghét thản nhiên.



Mà sự chán ghét này, xuất phát từ vợ chồng Phương Kiến Hoa mà ra cả.



"Cậu, làm gì mà tuyệt tình vậy ..." Phương Hạo Vân nói : "Tốt xấu gì tôi và cậu cũng là người thân ... Có điều cậu yên tâm, lần này tôi đến đây, cũng không phải để nhận người thân gì cả"



"Tốt lắm!"



Lam Kiến Quốc đi qua ngồi xuống ghế, nói :"Chỉ cần cậu không đến nhận người thân ... vậy thì dễ làm rồi .. Nói đi, có chuyện gì?"



"Thay cha mẹ thắp nén nhang ..." Phương Hạo Vân nói ra ý đồ của mình.



"Thắp nhang?" Lam Kiến Quốc khinh thường nói : "Lam Thải Nhi đã bị tôi xóa tên từ trước rồi, nó có tư cách gì mà vào thắp nhang. Đúng rồi, sao nó không tự mình đến, lại phái cậu đến đây hả? Chẳng lẽ nó cũng tự hiểu rằng mình không còn mặt mũi nào để nhìn ông già nữa sao?"



"Cũng không phải!"



Phương Hạo Vân nói : "Người có lỗi với ông ngoại chính là ông, chứ không phải là cha mẹ của tôi ... Nghe nói năm đó ông ngoại bệnh nặng cũng là do sự bất hiếu của ông mà ra cả. Nói cách khác, ông ngoại bị ông làm cho tức chết, người không có tư cách ở tại Lam gia này chính là ông, chứ không phải là cha mẹ của tôi ..."



"Làm càn!" Lam Kiến Quốc bỗng nhiên đứng lên, hai mắt toát ra tia lửa : "Thằng ranh mất dạy này, mày ở đây nói bậy bạ cái gì đó ... Mày cút ngay cho tao"



"Cậu thân yêu à, ông cảm thấy rằng tôi đang nói bậy sao?" Phương Hạo Vân cười khinh miệt, nói : "Lúc trước ông và bà Ba lén lút với nhau, mấy lần bị ông ngoại phát hiện, cuối cùng làm cho ông ngoại tức giận đến nổi bệnh tim tái phát ... Ông nói xem, tôi nói có đúng không"



"Nói bậy!"



Lam Kiến Quốc dường như bị nói trúng tâm sự, thân mình hơi run rẩy lên, có điều lòng dạ của ông ta rất sâu, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường



" Phương Hạo Vân, thằng nhóc con, mày cút ngay cho tao ..." Lam Kiến Quốc chỉ tay ra ngoài cửa lớn, nói : "Bây giờ mày cút ngay cho tao, nếu không thì đừng trách tao vô tình"



"Vô tình?"



Phương Hạo Vân hèn mọn nói : "Ông vốn là một kẻ vô tình rồi ..."



Nói đến đây, Phương Hạo Vân bật cười nói : "Hôm nay vì di mệnh của cha mẹ, tôi đến thắp nhang cho ông ngoại, cũng không muốn truy cứu việc này ... Như vậy đi, không bằng chúng ta làm giao dịch, tôi cho ông năm triệu, ông để cho tôi đi thắp nhang ..."



Nói xong, Phương Hạo Vân rút chi phiếu ra ghi, tùy tiện ném lên mặt của Lam Kiến Quốc.



"Khoan đã!"



Lam Kiến Quốc dường như nhận ra cái gì đó, nói : "Mày nói là di mệnh? Hay là cha mẹ của mày đã chết?"



"Không sai!"



Phương Hạo Vân gật đầu nói : "Đúng là đã chết ... Ông có phải là rất vui vẻ không ... Lam Kiến Quốc, nói đến chuyện này, cái chết của ba mẹ tôi, cũng có liên quan trực tiếp đến ông. Nếu không phải ông bắt bọn họ phải rời nước, thì bọn họ làm sao mà bỏ mạng nơi đất khách quê người chứ"



"Hừ!"



Lam Kiến Quốc khinh thường nói : "Tự làm bậy, không thể sống ..."




Không biết qua bao lâu sau, Phương Hạo Vân cảm thấy được trong cơ thể của Phương Tuyết Di truyền đến một dòng khí ấm áp từ bên dưới. thông qua chổ hai người kết hợp, truyền đến toàn thân. Khi dòng khí này đi đến đâu, Phương Hạo Vân liền cảm thấy thoải mái đến đó. Hắn đột nhiên cảm thấy cả người run rẩy kịch liệt, giống như đạt khoái cảm kịch liệt vậy, và ngay sau đó, Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di cùng đạt đến đỉnh cực khoái.



Sau khi mọi chuyện bình tĩnh lại một chút, thật lâu sau, Phương Hạo Vân mới chịu leo xuống người của Phương Tuyết Di.



Khi hắn đưa mắt nhìn về phía Phương Tuyết Di, thì ngạc nhiên phát hiện ra, Phương Tuyết Di dường như đã thay đổi thành một người khác vậy, trên người được bao phủ với tia sáng thánh khiết, hơn nữa, sức sống của cô cũng đã tăng mạnh hơn trước rất nhiều.



"Chẳng lẽ là ..." Theo tình huống bây giờ cho thấy, Phương Tuyết Di dường như đã có được một chút công lực truyền thừa rồi.



"Hạo Vân, em còn muốn nữa ..." Mặc dù ở dưới có chảy máu, nhưng sự thèm muốn trong người của Phương Tuyết Di đã được kích phát ra, có lẽ là do chịu đựng áp lực từ quá lâu rồi.



"Không thành vấn đề!"



Phương Hạo Vân cười hắc hắc, và lại bắt đầu một vòng chinh phạt mới trên người của Phương Tuyết Di.



Suốt cả đêm, hai người hình như đã chiến đấu với nhau bốn lượt.



Cuối cùng, Phương Tuyết Di rúc vào trong ngực của Phương Hạo Vân, mệt mỏi ngủ đi.



Sáng sớm hôm sau, khi mở mắt tỉnh dậy, Phương Tuyết Di đầu tiên là len lén hôn lên mặt của Phương Hạo Vân, sau đó nâng má ngưng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông làm cho tim của cô đập nhanh này.



Phương Tuyết Di khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày, hoàn toàn giống như biểu tình của một cô gái trẻ khi lọt vào cạm bẫy của tình yêu vậy. lặng lẽ xốc chăn lên nhìn, khuôn mặt của Phương Tuyết Di đỏ ửng lên.



Vết máu đỏ tươi trên tấm lót giường đã chứng minh rằng, từ hôm nay trở đi, cô đã hoàn toàn biết thành người phụ nữ của Phương Hạo Vân.



Đây cũng là điều mà cô chờ mong vô cùng.



"Tuyết Di, còn muốn sao em?" Đúng lúc này, Phương Hạo Vân đột nhiên mở mắt ra hỏi.



Phương Tuyết Di đỏ mặt nói : " Anh muốn làm em chết hả?"



Dừng lại một chút, Phương Tuyết Di đột nhiên hỏi : "Hạo Vân, nói cho em biết, lần đầu tiên anh nghĩ rằng muốn ngủ với em là khi nào ..."



"Em lại đây anh sẽ nói cho em nghe ..." Phương Hạo Vân có ý muốn làm cho Phương Tuyết Di nằm phủ lên trên người hắn.



Phương Tuyết Di hiểu ý, chậm mình chậm rãi bò qua.



"Tuyết Di ... anh rất mê em ..." Bàn tay của Phương Hạo Vân tùy ý chạy lên trước ngực của Phương Tuyết Di, tay còn lại thì không chút an phận, mò xuống khoảng bóng lưỡng giữa hai chân của cô mà vuốt ve.



"Là mê cơ thể của em sao?" Phương Tuyết Di chuyển đề tài, mỉm cười nói : "Hạo Vân ... mấy ngày nay là chu kỳ an toàn của em .... nhưng em lại muốn mang thai cơ ..."



"Ý của em là chúng ta phải tiếp tục làm sao ... cho đến khi nào em mang thai mới thôi à?" Phương Hạo Vân hôn lên hai má của Phương Tuyết Di, cười hỏi.



"Nghĩ thật đẹp ..." Phương Tuyết Di bò thân mình dậy, nói : "Người ta gần đây rất bận rộn công việc, mới không thể mỗi ngày làm được ..." Nói xong, cô đứng dậy tìm quần áo mặc vào, nói : "Em phải đi làm, anh ngủ thêm một chút nha ...."



"Tuyết Di, em phải chịu trách nhiệm đó ..." Phương Hạo Vân nói đùa.



"Anh giành lời nói của em ..." Phương Tuyết Di liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.



Vừa mới đi ra phòng khách, cô đã gặp Trác Nhã.



Trác Nhã dường như đã đến sớm, bà đã giúp Phương Tuyết Di xử lý một số văn kiện rồi.



"Tuyết Di, mẹ chúc phúc cho con ..." Trác Nhã hình như cũng biết chuyện xảy ra tối hôm qua, thản nhiên cười nói một câu.



"Cảm ơn mẹ ..." Phương Tuyết Di vừa bước chân làm thiếu phụ ngày đầu, đã mất đi vài phần ngượng ngùng, tăng thêm vài phần quyến rũ và thành thục.



"Con gái, mẹ rốt cục đã có thể yên tâm rồi ..." Trác Nhã cười nói.



"Mẹ, con nghĩ mẹ hẳn là ..."



"Không cần nói nữa!"



Trác Nhã chặn lời của Phương Tuyết Di, nói : "Mẹ biết tâm tư của con, mẹ cũng biết con muốn nói gì ... Con gái, mẹ là người trưởng thành, chuyện của mẹ tự mẹ sẽ xử lý. Con yên tâm đi, mẹ cũng đã suy nghĩ tốt rồi. Cả đời này, vô luận thế nào, mẹ cũng sẽ không tái giá đâu, mẹ sẽ thủ cho ba con cả đời ..."



"Nhưng mà mẹ ..." Phương Tuyết Di dường như vẫn không muốn từ bỏ.



"Không cần nói cái gì nữa ..."



Trác Nhã nói : "Hôn nhân chưa chắc là tất cả đối với người phụ nữ. Đã không còn đàn ông, mẹ vẫn có thể tiếp tục sự nghiệp như trước. Từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ đem hết sức lực của mình vào trong công việc ..."



"Mẹ ..." Phương Tuyết Di thở nhẹ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Trác Nhã là dạng người gì, trong lòng cô cũng rất rõ ràng.



Có điều như vậy cũng tốt, đàn bà cũng nên có một cái gì đó thuộc về mình.



Sự nghiệp cũng là một lựa chọn không tồi.



.........................



Ba tháng sau, một sự kiện khiến cho toàn bộ dân chúng Hoa Hải phải chú ý đến, đó chính là hôn lễ siêu cấp cực lớn cực hoành tráng cực kỳ imba được diễn ra ngay tại quảng trường của vương quốc kinh doanh Đằng Phi do tập đoàn Đằng Phi xây dựng. Toàn bộ người dân Hoa Hải đều cảm thấy vinh quang vì được tham gia sự kiện này.



Bởi vì chủ nhân của buổi lễ kết hôn này chính là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi Phương Hạo Vân, cùng với chủ tịch của công ty địa ốc Đằng Phi Bạch Lăng Kỳ. Danh tiếng của Đằng Phi tại Hoa Hải thì không cần phải nói nữa rồi, mà mỹ danh của Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ thì đã sớm lan xa cả trăm ngàn cây số rồi.



Đương nhiên, ai cũng không biết, cô dâu của hôn lễ này không chỉ có riêng một mình Bạch Lăng Kỳ, mà còn rất nhiều người khác.



Nói tóm lại, sau ngày hôm nay, tất cả những người phụ nữ bên cạnh Phương Hạo Vân đều đã có được danh phận tương ứng. Mà quan hệ giữa các cô ấy đều vô cùng hòa hợp, thân với nhau như chị em ruột vậy.



Đây là chuyện mà người bình thường nằm mơ cũng không tưởng tượng được, nhưng Phương Hạo Vân đã làm được, và hưởng hết phúc của người Tề.



Sự suy yếu của Darkness, đã khiến cho gia tộc thủ hộ lớn mạnh. Vương quốc kinh doanh do Phương Hạo Vân sáng lập cũng đang thành hình, dựa theo chỉ thị của hắn, Bạch An Viễn đã cho tất cả những xí nghiệp chim di trú chạy đến Hàn Quốc.



Tất cả đều được dựa theo kế hoạch của Phương Hạo Vân mà tiến hành, có thể tưởng tượng được, cuộc sống tương lai sau này sẽ tốt đẹp đến mức nào, hạnh phúc đến mức nào...

HẾT