Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 89 : Món quà chồng tặng (1 +2)
Ngày đăng: 02:15 19/04/20
Lã Nguyệt Hồng cúi gầm mặt xuống, thở dài chán ngán, nói:
"Kẻ đứng trên cao vời vợi không giống như người bình thường ngưỡng mộ đâu, họ có vui vẻ hạnh phúc được bao nhiêu. Ai cũng có cái khó của riêng mình, càng trèo lên cao, trách nhiệm càng lớn, rủi ro phải gánh chịu cũng lớn theo."
Phương Hạo Vân hoàn toàn thông cảm cho cách nghĩ của một người làm mẹ. Hắn suy nghĩ một hồi, hứa hẹn:
"Thưa dì, cháu sẽ cố hết sức mình khiến học tỷ mất hứng thú với cháu, còn có thành công hay không cháu không dám nói trước, dù sao cháu cũng không phải là học tỷ."
"Có câu nói này của cháu là dì đã yên tâm rồi."
Lã Nguyệt Hồng mỉm cười mãn nguyện.
……
Lúc về đến nhà ngồi ăn cơm tối với chồng, Trương Mỹ Kỳ ủ rũ buồn bã, cầm đũa lên liền bỏ xuống không muốn ăn.
Tưởng Đại Phát nhận ra thần sắc kì lạ của vợ, tưởng vợ làm việc mệt mỏi, liền dịu dàng an ủi cô:
"Mỹ Kỳ, em đừng cố sức làm việc quá, sức khỏe mới là quan trọng, ăn cơm xong em lên giường nghỉ ngơi sớm đi."
Trương Mỹ Kỳ mỉm cười đáp một tiếng: "Vâng!" Nhưng cô biết chồng cô không hiểu tâm tư của vợ, cô đang mệt mỏi trong tim chứ không phải mệt về thể xác, thời gian gần đây, nhất là sau đêm cô chủ động với hắn ở khách sạn hồ Liễu, cô phát hiện mình đã bắt đầu rơi vào thế giới tình ái của Phương Hạo Vân, không thể rút chân ra được nữa rồi.
Mỗi khi về đến nhà, trong lòng cô đều dâng lên một cảm giác tội lỗi, nhất là Tưởng Đại Phát càng quan tâm chăm sóc, cô càng hổ thẹn với tấm chân tình của chồng.
Trương Mỹ Kỳ tự hỏi: "Nếu Tưởng Đại Phát biết cô đã phản bội mình, cô không còn giữ được trinh tiết, không biết hắn sẽ đối xử với cô thế nào? Có khi nào hắn nổi điên lên giết chết cô không?"
Nghĩ đến đây, toàn thân của Trương Mỹ Kỳ run lên bần bật.
"Mỹ Kỳ, em sao rồi? Có cần anh đưa em đến bệnh viện cho bác sĩ khám thử không?"
Tưởng Đại Phát vội bước đến bên cạnh ân cần nắm lấy tay vợ hỏi thăm.
Ánh mắt Trương Mỹ Kỳ chợt trở nên hoảng loạn, liền lấp liếm:
"Em không sao, chắc em làm việc mệt quá đó mà, tinh thần hơi bấn loạn một chút…"
Tưởng Đại Phát nắm chặt tay vợ, tiếp tục khuyên nhủ:
"Hay là em xin công ty cho nghỉ phép mấy ngày, anh đi du lịch với em cho khuây khỏa."
Thấy bộ dạng nghiêm túc của Tạ Mai Nhi, tâm trạng của Trương Mỹ Kỳ chợt trở nên căng thẳng, cô gật đầu, cố thả lỏng cơ thể, mỉm cười nói:
"Việc gì vậy? Em cứ hỏi đi."
"Chị Mỹ Kỳ, chị cảm thấy cuộc sống hôn nhân hiện giờ của chị có hạnh phúc không?"
Tạ Mai Nhi hỏi thẳng vào vấn đề.
Trương Mỹ Kỳ nghe vậy ngớ mặt ra, ánh mắt rõ ràng lộ vẻ bối rối, cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô bạn thân Tạ Mai Nhi.
Hồi lâu sau, cô mới mở miệng, lí nhí trả lời:
"Hạnh phúc hay không đâu còn quan trọng, dù sao chị đã không thể lựa chọn, có lẽ đây là số phận éo le sắp đặp sẵn cho chị. Mai Nhi, em cho rằng chị là một người đàn bà hư đốn đúng không?"
"Không, chị Mỹ Kỳ, chị không phải là một người đàn bà hư đốn."
Giọng nói của Tạ Mai Nhi trở nên khô cứng, cô ngập ngừng giây lát, nói nhỏ:
"Chị Mỹ Kỳ, chuyện của chị và Hạo Vân em đã biết rồi, nhưng em có thể thông cảm với chị, cùng là phụ nữ với nhau, em có thể thấu hiểu nỗi đau của chị… Chỉ là em không hy vọng chị càng lấn càng sâu không thoát ra được, em không muốn nhìn thấy chị bị tổn thương."
Câu này nói ra, toàn thân Trương Mỹ Kỳ giật nảy lên.
Tuy cô đã lờ mờ đoán ra nội dung câu chuyện khi Tạ Mai Nhi bắt đầu, nhưng sau khi Tạ Mai Nhi nói trắng ra, trái tim cô chợt co thắt mạnh, cô không còn mặt mũi nào đối mặt với cô bạn thân. Cô cảm thấy mình rất giả tạo, cô là một cô gái phóng túng.
"Mai Nhi, xin lỗi, cho chị xin lỗi… Chị cũng không muốn như vậy, nhưng chị không còn cách nào khác… quả thật chị đã hết cách…"
Từ lần đầu tiên bị cưỡng bức đến lần cuối cùng chủ động tìm cảm giác mạnh, quãng đường ấy đau khổ biết bao đối với Trương Mỹ Kỳ, dằn vặt nội tâm, đau đớn, hối hận, căm phẫn, tự trách… nhưng cuối cùng cô vẫn buông xuôi theo số phận.
"Chị Mỹ Kỳ, chị đừng nói thế, chị không có lỗi với ai cả… Nam nữ đến với nhau vốn là một việc bình thường, chị có quyền đi theo đuổi cảm xúc, hưởng thụ cảm xúc, nhưng chị lại không nhận được hạnh phúc, em hy vọng chị đừng quỵ lụy vào nó, tuyệt đối đừng quỵ lụy vào nó…"
Tạ Mai Nhi nắm chặt tay Trương Mỹ Kỳ, càng nói càng kích động.
Trương Mỹ Kỳ nghe vậy, thở dài chán ngán bày tỏ:
"Mai Nhi, chị rất sợ, chị sợ mình sẽ càng lấn càng sâu. Chị biết chị không bao giờ thoát khỏi thế giới hoan lạc ấy nữa rồi, chị là một cô gái hư đốn… Chị đáng chết lắm…"
Cảm xúc của Trương Mỹ Kỳ đã bắt đầu mất kiểm soát.