Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 166 :

Ngày đăng: 17:16 19/04/20


Bắt đầu tân niên, Triệu Trường Hữu đã bị Lý Hưu Dữ đóng gói mang về Kham Dư giáo, mắt coi một ngày một ngày lại một ngày, từ đó có xu hướng tăng lên, phiền não của Oanh Ca lại cũng càng ngày càng tăng, nếp nhăn không biết nhiều hơn bao nhiêu nếp nữa.



Mà hai cái siêu cấp đại phiền phức kia lại còn đang tùy tiện làm bậy, tiêu dao khoái hoạt nữa chứ…



Kham Dư giáo…



Ánh trăng sáng tỏ soi sáng mặt đất, bốn phía ngoại trừ thỉnh thoảng một hai tiếng chó cắn, vắng vẻ có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn, một cỗ trầm trầm của bóng đêm chậm rãi bắt đầu dây dưa, trong phòng giáo chủ lại vẫn như cũ là sáng như ban ngày, hai mươi bốn viên dạ minh châu khảm ở mỗi góc, rõ ràng thấy được giường lớn chạm trổ.



Thân thể trắng nõn của nam tử phiếm ánh sáng nhu hòa, cả người đều phủ lên trên người một thân thể khác, cùng làn da màu vàng rám nắng tương ứng, ngoài ý muốn thích hợp.



Từ dưới thân nam tử thường thường phát ra vài tiếng nức nở, pha lẫn tiếng nước do kết hợp bộ vị tình sắc, khiến không khí xung quanh cũng càng *** mỹ lên, chăm chú vây quanh toàn bộ gian phòng.



“Ngươi, ngươi nhanh lên một chút!”



Nam tử luật động thổi sát trên lưng mình, tiếng nói của Triệu Trường Hựu vừa khô vừa khàn.



“Xảy ra chuyện gì?”



Thân hình dừng lại động tác, Lý Hưu Dữ vén tóc che bên má Triệu Trường Hữu lên thấp giọng hỏi.



Hô hấp ngứa ngáy ở bên tai mình, một trong những vùng mẫn cảm, không khỏi khiến Triệu Trường Hữu khẽ run lên.



“Ta chịu, a, không được nữa!”



Muốn từ dưới thân Lý Hưu Dữ rút người ra, Triệu Trường Hữu cố sức bò về phía trước.



“A…”



Mới rút ra hơn phân nửa, đã bị Lý Hưu Dữ bắt được chỗ hiểm, lại vững vàng xoa bóp trở lại!



“Còn không có làm xong mà!”



Nam tử tựa như ác bá, vừa cố ý ma sát chậm rãi rút ra, lại rất nhanh nặng nề đâm vào, lực đạo mạnh mẽ khiến Triệu nhị công tử miễn cưỡng chống đỡ tứ chi thể trọng hai người, cũng chậm rãi không chống được buông lỏng ra, thoáng cái hai người cùng ngã vào trên giường.



“Ngươi sao lại vô dụng như thế.”



Lý Hưu Dữ nâng người dậy, còn không quên đem phần eo bủn rủn của thanh niên nhấc lên.



“Dài dòng, ngươi nhanh một chút làm xong đi!”



Đem mình chôn vào trong chăn, Triệu Trường Hữu từ bên trong truyền ra thanh âm rầu rĩ.




“Chúng ta đến trên giường đi, ngươi không dùng tư thế vừa rồi…”



Thanh niên dừng lại, cắn răng.



“Ta để ngươi làm lần nữa!”



Lý Hưu Dữ nhiều ít có chút giật mình nhìn chăm chú hắn, tựa như muốn nhận thức lại lần nữa, chăm chú nhìn hắn…



Rồi mới, mạnh đứng dậy, ôm lấy tiểu sắc lang đã sớm không nhịn được, sải bước ra ngoài, ướt sũng đặt ở trên giường, hai chân thon dài cách xa nhau, cứ thế mà đi vào.



Vành mắt đen thui, Oanh Ca không còn sắc mặt hòa nhã gì nữa lại một lần xuất hiện trong phòng, đã là chuyện của một canh giờ sau rồi.



Nhìn đống giường chiếu hỗn độn, khăn thì ướt sũng, đã là lần thứ hai mươi mốt của tháng này rồi.



Thực sự không thể nhịn được nữa, run rẩy vai, quay đầu lại.



“Gia, ngài còn có thể để ta ngủ đủ giấc không hả!”



Một trong hai người phiền phức cùng một chỗ trong bồn tắm mở miệng:



“Trước không phải có ngủ rồi sao?”



“Có ngủ?”



Oanh Ca không khỏi nâng âm điệu lên cao, kích động hô ra.



“Này cũng kêu ngủ? Có thể phiền hai vị làm một lần là xong hay không, đừng để ta cứ chạy thế, này đã là lần thứ ba của ngày hôm nay rồi!”



Đại phiền toái họ Lý kia, diện vô biểu tình, nhướn lông mi lên.



“Là ngươi nói không làm vệ sinh đối thân thể không có lợi!”



Lý phiền phức ôm Triệu phiền phức nhà y nói mà không hề hổ thẹn, tiếp tục cúi đầu, làm công tác vệ sinh người của mình.



“Vậy các ngươi cũng không cứ làm một hồi lại tẩy một hồi a!”



Oanh Ca cầm lấy ra giường bẩn hết cả, thoáng cái ngồi xuống một chỗ, triệt để khóc không ra nước mắt.



Toàn văn hoàn