Hoàng Bán Tiên
Chương 1 : Dương thai mộ vũ
Ngày đăng: 10:15 18/04/20
Vu Hạp2 điều điều cựu Sở cung
Chí kim vân vũ ám đan phong
Vi sinh tẫn luyến nhân gian nhạc
Chích hữu Tương vương ức mộng trung.
(Cung Sở lìa xa Vu Hạp rồi
Gió mưa quyện đỏ sắc phong rơi
Thế gian cứ vui say hoan nhạc
Tương Vương mộng cũ nhớ không thôi)
Một đêm khuya mưa to gió lớn, một hài nhi trắng trẻo bụ bẫm lặng lẽ xuất hiện ở trước cửa nhà thầy lang họ Hoàng. Lão lang trung này phiêu bạt nửa đời người, rốt cuộc cũng đã có một đứa con nối dõi. Ông ta cảm thấy rất sung sướng, đặc biệt mời bà con trong thôn thẳng thắn đến xem tướng bảo bảo nhà mình một cái, kết luận đúng là, quả nhiên đứa trẻ này có bán tiên thể! Vì vậy, cứ đặt tên luôn cho bảo bảo là – Hoàng Bán Tiên.
Tiểu Hoàng Bán Tiên là một hài tử dễ nuôi, nó chẳng bao giờ quấy khóc, lớn lên cũng không hay nói nhiều, trung thực, văn hoa nho nhã, chỉ có duy nhất một sở thích là im lặng trốn vào một góc để đọc sách.
Lúc lên năm, Tiểu Hoàng giúp Vương đại thẩm trong thôn tìm được con bò đi lạc, bởi nó từng đọc trong sách bảo có thể nhìn dấu vết phân bò để lại mà tìm kiếm tung tích. Vì vậy, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền khắp toàn thôn.
Năm lên mười, Tiểu Hoàng xui xẻo nói đúng chóc ba ngày sau có động đất, bởi trong sách có viết, trước những cơn động đất thì động vật và thời tiết chắc chắn sẽ có thay đổi khác thường. Vì vậy, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền khắp toàn thành.
Năm lên mười lăm, tình cờ làm sao y cứu được hoàng đế đương triều đang vi phục xuất tuần, là bởi y đọc sách thấy bảo đế tinh ảm đạm, phụ tinh lấn át, ấy là có thảm họa chiến tranh. Thế là y được khâm thử phong hào “Thần Tiên Sống”, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền đi khắp nước.
Trong phút chốc, Hoàng Bán Tiên là Thần Tiên Sống, mấy lời đại loại vậy, thịnh hành khắp đại giang nam bắc!
Mười lăm năm trôi đi, Hoàng Bán Tiên bước vào độ tuổi mười sáu. Y vốn dự định an ổn ngụ tại quê hương, vừa giúp người trong thôn chữa bệnh bốc thuốc, vừa dạy học cho đám trẻ trong trường tư thục, kiếm đủ ngân lượng để duy trì sinh kế. Dù sao thì những tiền tài mà hoàng thượng năm ấy ban cho cũng đã có thể đảm bảo cho y có sách đọc suốt đời không hết…Thế rồi đột nhiên, biến cố xảy đến.
…
Đầu thu năm Cảnh Hữu thứ mười sáu, tại huyện Vu Sơn thuộc Thục Trung.
Thấy thiếu niên vẫn ngơ ngơ ngác ngác không nói lời nào, Tư Đồ phát hỏa – “Ngươi ngây ra cái gì vậy hả? Còn nghĩ cái gì! Nói nhanh!”
Thiếu niên do dự trong chốc lát, rồi nhỏ giọng hỏi – “Huynh…phụ mẫu huynh có phải rất không thương huynh không?”
“Cái gì cơ?!” – Nghe rõ lời y xong thì Tư Đồ thoáng ngẩn người.
“Ta cứ nghĩ tên ta đã đủ mất mặt lắm rồi.” Thiếu niên dùng một ánh mắt đồng cảm nhìn Tư Đồ – “Vậy mà không nghĩ núi cao còn có núi cao hơn…Huynh so với ta hình như còn bất hạnh hơn nữa…”
“Phụt… Hahahahahaha!” – Bạch y nhân tên gọi Mộc Lăng kia nghe thấy thế liền ôm bụng cười đến giậm chân giậm cẳng. Tư Đồ mặt mày hết tái xanh lại đến trắng bệt, chốc lát sau nghiến răng bảo – “Mặt ngươi sao lại bẩn thế chứ…nào, mau đi rửa sạch!” – Nói xong liền nhấc bổng thiếu niên lên, xách đến một khe suối nhỏ trong mát gần đó rồi thả y xuống.
“Nha~” – Thiếu niên chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi thì đã “tõm” một phát bị ném vào trong lòng nước rồi. May mắn làm sao, nước có phần sâu nên không va phải tảng đá ngầm nào.
Thiếu niên giãy giụa một lúc rồi bám vào một tảng đá bên rìa suối, vừa ho vừa sặc.
Sau khi y rửa mặt xong, Mộc Lăng và Tư Đồ nhìn thấy dung mạo của y lộ ra thì đều cả kinh – tiểu hài tử này, trông thanh tú quá chừng.